Thẩm Quảng đang tham dự tiệc do nhà họ Chu tổ chức.
Nhà họ Chu và nhà họ Lộ cũng coi như ngang hàng với nhau ở thành phố A, nhưng xét về địa vị thì nhà họ Chu vẫn cao hơn nhà họ Lộ một chút.
Nhà họ Chu cũng khá nổi danh ở thủ đô, có quan hệ thân thiết với nhà họ Hoắc.
Năm đó nhà họ Chu đến thủ đô phát triển, ở hai năm nhưng cô con gái út vẫn không thể thích ứng với hoàn cảnh mới khiến cô ấy bị sụt cân rất nhiều, hơn nữa cô ấy vẫn luôn nhớ thành phố A nơi mà cô ấy sinh ra và lớn lên.
Bà cụ Chu đau lòng, chồng bà cũng đau lòng nên bàn bạc để gia đình cô con gái út dọn về thành phố A, còn mình thì tiếp tục sống ở thủ đô.
Nhà họ Chu kinh doanh qua mấy thế hệ rồi, cô con gái út cũng rất thông minh, sau khi chuyển về thành phố A mấy năm thì làm ăn phát đạt, sánh ngang với nhà họ Lộ.
Nhà họ Thẩm và nhà họ Chu là bạn tri kỷ, lần này nhà họ Chu tổ chức tiệc chúc mừng con trai thi đậu vào đại học Bắc Kinh, đồng thời còn chúc mừng con gái nhận được thư thông báo trúng tuyển của trường Nhất Trung, song hỷ lâm môn*.
*Song hỷ lâm môn: là gia đình có hai điều vui mừng cùng đến một lượt
"Này, lão tam, ông có biết gần đây Hoắc Tân Ngôn đã đến thành phố A không?" Người tới tìm Thẩm Quảng nói chuyện là chồng của cô con gái út nhà họ Chu, tên Mạnh Thiên.
Thẩm Quảng là con trai thứ ba trong mấy anh em nhà họ Thẩm, bạn bè thân thuộc đều gọi ông ta là lão tam.
Thẩm Quảng nghe vậy sửng sốt, nhìn Mạnh Thiên: "Hoắc Tân Ngôn? Nó đến đây làm gì?"
Mạnh Thiên cầm ly rượu lắc đầu: "Tôi đâu biết, nhưng mà chắc chắn không phải chuyện gì tốt, hình như bí mật đến đó, nghe ba tôi nói, sau khi ông cụ Hoắc biết tin, tức giận đuổi theo ngay lập tức luôn, nhưng sau đó ông ấy lại bị khuyên đi về rồi."
Thẩm Quảng hứng thú, thấp giọng hỏi: "Có chuyện gì vậy? Chuyện gì ở thủ đô không làm được mà một hai phải chạy đến thành phố A mới được?"
"Ai biết đâu, đâu phải ông không biết Hoắc Tân Ngôn là người như thế nào, đối với ai cũng trầm mặc ít nói, nó muốn làm gì chỉ có trong lòng nó biết thôi, có nói cho ai biết đâu."
Thẩm Quảng gật đầu: "Đúng ha, ông nói xem nó còn nhỏ tuổi thế mà sao có được cái khí chất như vậy? Còn tụi nhỏ nhà tôi không sợ trời không sợ đất mà khi nhìn thấy Hoắc Tân Ngôn thì sợ đến mức không dám nói gì."
Mạnh Thiên cũng cảm thấy vừa thần kỳ vừa buồn cười: "Y chang nhà tôi thôi, con gái nhà tôi cũng là đứa kiêu ngạo, bình thường không hòa hợp được với ai, càng không vừa mắt được người nào, nhưng khi nhìn thấy Hoắc Tân Ngôn lại ngoan như thỏ con, một chữ cũng không dám nhiều lời. Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, này, ông đi hỏi xem Hoắc Tân Ngôn có muốn trở thành giáo viên trường ông không, có nó ở đó, tôi không cần lo lắng con gái nhà tôi đi gây chuyện nữa, tôi cũng không cần đi dọn dẹp cục diện rối rắm mà nó vứt lại."
Mạnh Thiên chỉ nói đùa, Thẩm Quảng cũng xem đó là trò đùa, hai người cười cười tung hứng.
"Được thôi, chỉ cần ông bắt được người cho tôi, tôi sẽ đi hỏi liền. Vị đại Phật này không dễ bắt đâu à nha, thần long thấy đầu không thấy đuôi, nếu một ngày nào đó ông bắt được thì tôi sẽ tặng bức Thiên lý giang sơn đồ của tôi cho ông..."
Vừa dứt lời, người làm dẫn theo một người đi vào.
Dáng người cao lớn thẳng tắp, khí chất mạnh mẽ.
"..."
"...”
Mạnh Thiên phục hồi lại tinh thần, đột nhiên vỗ vỗ bả vai Thẩm Quảng: "Ông tự đưa tới hay để tôi đi lấy?"
Thẩm Quảng: "..." Bây giờ tôi đổi ý còn kịp không?
"Biến biến biến, tôi chưa từng nói gì hết." Bây giờ ông ta đổi ý luôn.
Mạnh Thiên cũng không so đo chuyện đó, bức tranh thủy mặc Thiên lý giang sơn đồ là bảo bối của Thẩm Quảng, còn cưng còn quý hơn con trai ông ta, cho dù Thẩm Quảng có tặng thì Mạnh Thiên cũng không dám nhận.
"Được rồi, chưa từng nói thì chưa từng nói, vậy ông đi hỏi nó xem có muốn làm giáo viên không đi, ông không quên chuyện này đâu nhỉ?" Mạnh Thiên mỉm cười xấu xa.
Thiếu chút nữa Thẩm Quảng đã cắn đứt lưỡi mình.
Ông ta đã đổi ý không cho bức Thiên lý giang sơn đồ rồi, giờ còn chối không chịu nhận thì không được, Mạnh Thiên chỉ muốn nhìn ông ta bị chê cười mà thôi.
______
Hoắc Tân Ngôn: Kinh hỉ không! Bất ngờ không!
(Hết chương)