Bị Bắt Trở Thành Đại Lão, Cô Chỉ Muốn Nằm Im Làm Cá Mặn

Chương 20: Cái thứ trông như con sông này, tôi không phải chị Lý.

Lục Ninh nhìn theo hướng anh rời đi với vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi.

???

Sau này còn gặp lại?

Sau này còn có thể gặp lại?

Đừng mà, trái tim nhỏ bé của cô không chịu nổi đâu.

Cô cũng không nghĩ nhiều, quay người đi về bàn ăn.

Dù cô không nghĩ nhiều nhưng có người không thể không nghĩ nhiều.

Lộ Xuyên vừa quay đầu nhìn Lộ Duyệt An, đã chú ý đến Lục Ninh và Hoắc Tân Ngôn.

Ông ta còn xác nhận lại với Thi Khuynh Nguyệt rằng ông ta không nhìn nhầm.

“Người kia có phải là Hoắc Tân Ngôn của Tập đoàn Hoắc thị không?”

Thi Khuynh Nguyệt đang xem tin tức trên điện thoại, nghe vậy vẫn thấy không tin: “Anh đang nghĩ gì vậy? Nhà họ Hoắc ở Thủ đô, cách nơi này xa như vậy thì Hoắc Tân Ngôn đến đây làm gì.”

Bà ta vừa nói xong đã ngẩng đầu lên nhìn, khi thấy người đứng đằng sau thì bà ta không nhịn được mà giật mình.

Cẩn thận nhận dạng lại vài lần.

“Giống như… Thật sự là Hoắc Tân Ngôn.”

Trước đây, Hoắc Tân Ngôn từng đến thành phố A nhưng đó cũng rất lâu rồi.

Lúc đó, nhà họ Lộ có dự án hợp tác với nhà họ Hoắc nhưng không phải hợp tác trực tiếp mà là thông qua bên thứ ba. Tuy nhiên, đây cũng được coi là liên hệ với nhà họ Hoắc ở Thủ đô.

Lúc ấy, Hoắc Tân Ngôn còn nể mặt tham dự bữa tiệc nhà họ Lộ, bọn họ đều đã gặp qua nên sẽ không nhận nhầm. Hơn nữa, khí chất của Hoắc Tân Ngôn rất độc đáo, gương mặt lại nổi tiếng đẹp trai nên rất dễ nhận biết.

“Gần đây không có nghe nói ai có liên hệ với nhà họ Hoắc, dự án trước đây của chúng ta đã kết thúc từ lâu rồi. Vậy lần này, cậu ta đột nhiên đến đây là có lý do gì?”

“Anh chờ một lát, người mà Hoắc Tân Ngôn bắt lấy có phải Tiểu Ninh không?”

“Đúng là Tiểu Ninh, họ quen biết nhau? Chẳng phải họ chỉ mới gặp nhau đúng một lần trong bữa tiệc gia đình của chúng ta?”

Trăm lần suy nghĩ cũng không thể hiểu được, Lộ Duyệt An đã trở về.

“An An, hồi nãy con có nghe bọn họ nói gì không?”

Lộ Duyệt An vẫn còn thấy hơi hoảng hốt, nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn thoáng qua ba mẹ đang mất bình tĩnh.

“Ai ạ?”

Lộ Xuyên chỉ sang chỗ Hoắc Tân Ngôn và Lục Ninh ở bên kia.

Ánh mắt Lộ Duyệt An tối sầm, lắc đầu nói: “Ba, con không nghe thấy gì cả. Có chuyện gì sao ạ?”

Lộ Xuyên quay người nhìn con gái, nở nụ cười hiền hòa: “Không có việc gì, mà cũng không sao. Đói bụng chưa, ăn cơm thôi,”

Ông ta liếc nhìn Thi Khuynh Nguyệt, hai người đều nghĩ đến việc có nên đến đó chào hỏi không nhưng sau khi nhìn thấy Lộ Duyệt An không nhúc nhích và Lục Ninh vẫn còn ở đó…

Nhưng làm sao Lục Ninh và Hoắc Tân Ngôn quen biết nhau? Còn có thể nói rất nhiều chuyện? Trước đây, nhà họ Lộ hợp tác với nhà họ Hoắc, ông cụ chủ động nói chuyện với Hoắc Tân Ngôn cũng không nói được hai câu.

Thi Khuynh Nguyệt không hiểu nên liếc mắt nhìn Lộ Xuyên, Lộ Xuyên quay lại nhìn thì Hoắc Tân Ngôn đã đi rồi.

Lục Ninh đang đi ngang qua hành lang bên cạnh họ.

Lộ Xuyên thấy Lục Ninh đi ngang qua, câu nói cách đây không lâu của cô lại vang lên trong đầu, không khỏi thấy hơi chột dạ nên quay đầu lại.

Lộ Duyệt An nhìn ông ta: “Ba, ba làm sao vậy? Sắc mặt không được tốt lắm, vậy thì chúng ta về nhà thôi.”

Lộ Xuyên cười hiền lành với cô ta: “Ba không sao, con muốn chơi cái gì thì một lát nữa ba sẽ chơi với con. Ăn nhiều vào, con xem con quá gầy rồi.”

Lộ Duyệt An ngoan ngoãn gật đầu cười vui vẻ.



Lục Ninh vừa mới ngồi xuống thì Lục Thanh đã nhìn cô và thẳng thắn hỏi: “Hai người đã nói gì với nhau?”

Lục Ninh còn tưởng rằng anh ta thay đổi tính tình vì quan tâm đến mình và cũng nghĩ rằng anh ta đang hỏi về chuyện của An An.

“Chẳng nói gì cả.”

Lục Thanh nhìn chằm chằm cô: “Không nói gì? Sao cô lại dọa An An như vậy?”

Lục Ninh hoàn toàn tỉnh cả người.

Tên này khá lắm, hóa ra là mình hiểu sai rồi.

Câu nói “Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời” quả là không sai.

Lục Ninh tức đến bật cười.

“Cô ta trông vẫn ổn mà, sao lại bị tôi dọa sợ được?”

“Anh không quan tâm em trai và em gái của mình, lại cứ thích nhìn chằm chằm vào con gái nhà người ta xem có bị dọa hay không? Điều này có hợp lý không? Tôi không hiểu.”

Lục Thanh: “Tôi là đồ ngốc, tôi là đồ ngốc.”

(Hết chương)