"Chị, điện thoại đã cài đặt xong rồi."
Lục Ninh bị giọng nói của Lục Cảnh Chi làm cho tỉnh táo lại, hai tay vững vàng cầm lấy đồ uống nhìn phía Hoắc Tân Ngôn.
"Hoắc tiên sinh, cảm ơn anh."
Sở Đình ở phía sau quan sát một hồi lâu, sau đó đi ra nhìn về phía Lục Ninh thăm dò: "Lục tiểu thư, thật là trùng hợp."
Lục Ninh gật đầu với anh ta: "Không ngờ Hoắc tiên sinh lại thích đến công viên giải trí để chơi."
Cho dù cô có nghĩ nát óc cũng không thể nghĩ ra được lý do khiến một người như Hoắc Tân Ngôn vào công viên giải trí để chơi trò chơi.
Hoắc Tân Ngôn không lên tiếng ngay, Lục Ninh cũng không có ý định nghe câu trả lời của anh, chẳng qua là chỉ vì phép lịch sự nên nói vài câu, cũng không thể rời đi mà không nói lời nào, như vậy có chút mất lịch sự.
Cô hơi nghiêng người, xoay người chuẩn bị rời đi, nhưng còn chưa kịp bước đi thì đột nhiên bị Hoắc Tân Ngôn nắm lấy lấy cổ tay, đồ uống trên tay suýt nữa thì đổ ra ngoài.
Hoắc Tân Ngôn nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, Lục Ninh thật sự không nhìn ra được anh định làm gì, chỉ có thể cảm nhận được mình bị bao bọc bởi khí chất cứng cỏi mạnh mẽ, cảm giác áp lực đè xuống người khiến cô không thở nổi.
Lục Cảnh Chi chú ý tới một thứ màu đen trong tay Sở Đình.
Máy theo dõi!
Hóa ra là họ.
Lục Cảnh Chi nheo mắt lại, quay đầu nhìn chị gái đang bị mắc kẹt của mình, đột nhiên tiến lên vài bước giật lấy máy theo dõi trong tay Sở Đình nhân lúc anh ta không chú ý.
"Đồ chơi này rất đặc biệt, chơi rất vui, tôi muốn chơi với nó!"
Giọng nói trẻ con của cậu bé ngay lập tức thu hút được sự chú ý của nhiều người.
Sở Đình sửng sốt: "Bạn nhỏ, đó không phải là đồ chơi, mau trả lại cho chú đi."
Anh ta không dám đuổi theo Lục Cảnh Chi vì sợ hù dọa cậu bé, nếu làm hỏng thì phải làm sao cái này khó khăn lắm anh ta mới có được đó.
Lục Cảnh Chi nở nụ cười trẻ con, giơ thứ màu đen trong tay lên: "Không muốn, không muốn, tôi muốn chơi!" "
Vừa nói, cậu bé đang định chạy chuẩn bị buông tay ra, mục đích của cậu bé chính là làm hỏng thứ này.
Nhưng trước khi cậu bé kịp buông tay thì đã va vào một người.
"Tiểu Bảo, mau trả lại đồ cho chú."
Lục Thanh hạ mắt xuống nhìn Lục Cảnh Chi, dùng một tay ôm lấy cậu bé.
Lục Cảnh Chi ngước mắt lên thì nhìn ánh mắt cảnh cáo của anh cả, không nói nên lời.
Anh cả, anh có thể đừng xuất hiện kịp thời như vậy không?
Bây giờ trong tình huống này, Lục Cảnh Chi không thể nào giả vờ trượt chân ném đồ ra ngoài, cho nên chỉ có thể giao cho Lục Thanh.
Lục Thanh giơ tay đưa đồ lại cho Sở Đình: "Xin lỗi, em trai tôi không hiểu chuyện, anh kiểm tra xem có bị hư hại gì không."
"Không sao, không có hư hại gì."
"Vậy là tốt rồi."
Lúc này Lục Thanh mới quay đầu nhìn Lục Ninh.
Nhưng ngay sau đó lại nhìn Hoắc Tân Ngôn.
"Tiên sinh, có phải em gái tôi đã xúc phạm ngài ở đâu không?"
Hoắc Tân Ngôn nhìn anh ta, ánh mắt vẫn sâu thẳm như cũ, khiến người ta không thể đoán ra được gì.
Lục Thanh bị anh nhìn như vậy, anh ta cũng không hề hoảng sợ: "Nếu như không có, mời ngài buông tay em ấy ra."
Lục Ninh nhìn Hoắc Tân Ngôn, thấy anh vẫn không có ý định buông tay, nên cô chỉ có thể lớn tiếng nhắc nhở anh: "Hoắc tiên sinh, chúng ta đứng ở đây đang chặn lối đi của người khác."
Bọn họ đang chặn đường rất nhiều người đi lấy đồ ăn, nhưng có lẽ những người đó bị khí thế trên người Hoắc Tân Ngôn làm cho hoảng sợ, cho nên không dám lên tiếng.
Hoắc Tân Ngôn nhìn cô không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào mắt cô một lúc lâu, đột nhiên buông tay ra, sau đó xoay người đi ra khỏi đám đông.
Lục Ninh thở phào nhẹ nhõm, Lục Cảnh Chi lo lắng nhìn cô: "Chị, chị không sao chứ?"
Lục Ninh lắc đầu, ba người bọn họ quay trở về, Lục Ninh đi sau cùng.
Ngay khi vừa bước ra khỏi đám đông đã bị gọi lại.
"Lục Ninh."
Cô không nhìn thấy Hoắc Tân Ngôn, chỉ nghe thấy tiếng anh nói: "Sau này còn gặp lại."
Sau đó, anh đẩy cửa rời khỏi nhà ăn.
Hoắc Tân Ngôn: “Không nghĩ tới sao, tôi còn biết nói chuyện.”
(Hết chương)