Thẩm Vân Từ nhìn anh ta đang ngồi đối diện, không thể nhịn được mà bật cười: “Đáng đời.”
Lục Thanh ngồi xuống, không quan tâm đến tiếng cười nhạo của mẹ.
Lục Cảnh Chi nhảy ra khỏi chỗ ngồi rồi đuổi theo.
Thẩm Vân Từ quay đầu nhìn Lục Cảnh Chi đuổi kịp Lục Ninh, vừa túm lấy góc áo vừa nói chuyện với cô, không nhịn được tiếp tục chế giễu: “Xem đi, muốn đi thì không sợ muộn, lúc nào đi cũng có thể đuổi kịp, chỉ sợ là không muốn đi mà còn giả mù sa mưa đấy.”
Lục Thanh bị đâm một nhát rất đau, sắc mặt đã trắng bệch nhưng vì là mẹ mình nên anh ta không dám cãi lại.
Thẩm Vân Từ nhìn thấy con trai gặp xui xẻo, càng cảm thấy cực kỳ vui vẻ. Lần trước, bà bị anh ta chọc tức đến mức phát điên, lần này lại gỡ được một ván hòa nhau, để anh ta không còn vênh mặt với Tiểu Ninh.
Lục Tri ở bên cạnh nhìn thấy, vẻ mặt đắc ý của Thẩm Vân Từ khiến ông không thể nhịn được cười, hoàn toàn không quan tâm đến cảm xúc của con trai.
Lục Thanh: “...”
…
Lục Ninh bưng khay thức ăn, không tiện cầm điện thoại nên nhờ Lục Cảnh Chi cầm điện thoại giúp cô và cất vào túi xách mang theo bên người.
Lục Cảnh Chi vừa mới xoay người, còn chưa kịp duỗi tay ra, hai người đã cùng nhau nhìn thấy Lộ Duyệt An.
Cô ta đứng ở hàng bên cạnh, cũng vừa lấy thức ăn xong.
Cô ta đánh giá hai người từ trên xuống dưới, mặc một kiểu trang phục và có thể thấy được vài phần tương tự trên gương mặt họ khiến Lộ Duyệt An không nhịn được nghiến răng.
Nội tâm vô cùng mất bình tĩnh, bản thân cô ta cũng không rõ tâm trạng này đến từ đâu, rõ ràng người đang sống tốt là mình.
Cô ta cố gắng sắp xếp lại suy nghĩ, khẽ cúi người nhìn Lục Cảnh Chi: “Tiểu Bảo có nhớ chị không?”
Thật ra, câu hỏi này của cô ta rất thú vị, chỉ là muốn nghe Lục Cảnh Chi nói nhớ khiến Lục Ninh mất hết thể diện, ít nhất là người chị gái mới đến này không thể sánh bằng cô ta!
Nhưng Lục Cảnh Chi giống như không nghe thấy gì cả, chỉ nắm lấy vạt áo Lục Ninh: “Chị ơi, em đói rồi, chúng ta mau về chỗ thôi.”
Lục Ninh gật đầu, vô tình ngước lên bắt gặp ánh mắt của Lộ Duyệt An.
Ánh mắt đó đầy vẻ kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Lục Ninh bình thản như chẳng quan tâm gì, xoay người định đi.
Nhưng chính ánh mắt hờ hững ấy trong nháy mắt lại chọc giận Lộ Duyệt An, cô ta giống như bị ma ám đưa chân phải ra một cách độc ác.
Lục Ninh nhạy bén nhận ra điều gì đó, liền đi vòng sang phía trước để né tránh nhưng Lục Cảnh Chi lại loay hoay lấy điện thoại ra khỏi túi xách của Lục Ninh, không chú ý nên đã vấp phải chân cô ta, cả người ngã về phía trước.
Lục Ninh hoảng hốt, vội vàng duỗi tay ra túm lấy tay của cậu bé.
Cô túm được người nhưng chiếc khay thức ăn trong tay cô lại chao đảo như sắp bị đổ, cả người mất thăng bằng ngã sang một bên.
Ngay lúc cô tưởng mình sắp ngã, một bàn tay đột nhiên xuất hiện đỡ được khay thức ăn trong tay cô, một bàn tay khác ôm chặt lấy eo cô giúp cô ổn định cơ thể.
Cô cảm thấy hơi hoảng hốt, còn chưa ổn định lại tinh thần, vừa ngẩng đầu lên đã đối diện với đôi mắt sâu thẳm không lường được của Hoắc Tân Ngôn.
Lục Ninh: “...”
Lão đại, mỗi lần xảy ra chuyện, anh không cần xuất hiện đúng lúc như vậy đâu.
Lục Cảnh Chi được Lục Ninh túm chặt lấy cổ áo sau nên mới không ngã xuống, còn dựa vào lực kéo của Lục Ninh để đứng vững rồi quay sang nhìn cô.
“Chị không sao chứ?”
Lục Ninh lấy lại tinh thần, dùng chút sức lực nắm lấy tay Lục Cảnh Chi để chắc chắn rằng cậu bé không bị ngã xuống, lắc đầu với cậu bé.
Lúc này, cô quay đầu nhìn Lộ Duyệt An cũng vừa mới lấy lại tinh thần.
Rõ ràng Lộ Duyệt An vẫn còn chột dạ, vội vàng liếc Lục Cảnh Chi một cái, quay người bỏ đi.
Ánh mắt sắc bén của Lục Ninh vẫn dõi theo bóng lưng của cô ta, cho đến khi cô ta ngồi xuống.
Hoắc Tân Ngôn rút tay khỏi eo Lục Ninh nhưng ánh mắt lại hướng về chiếc túi xách vẫn đang mở của cô.
Bên trong có một chấm đỏ nhấp nháy liên tục.
Lục Cảnh Chi nhận ra ánh mắt của anh, vội vàng nhét chiếc điện thoại đang cầm trong tay vào túi xách của Lục Ninh, tiện tay kéo khóa lại.
Hoắc Tân Ngôn quay đầu nhìn đứa trẻ chỉ cao đến đùi mình.
(Hết chương)