“Em.”
Lục Thanh bị nghẹn một lát, trong khoảng thời gian ngắn không thể phản bác.
Thẩm Vân Từ quay đầu sang nhìn Lục Tri, không nhịn được che miệng cười đặc biệt vui vẻ.
Bà còn nhỏ giọng thảo luận với Lục Tri: “Tôi còn tưởng rằng tính cách của Tiểu Ninh nhà mình quá mềm đuối, sợ sau này con bé sẽ bị người ta bắt nạt. Hiện tại, xem ra Tiểu Ninh nhà chúng ta cũng không phải loại dễ bị trút giận, không phải người dễ chọc. Tôi thấy phải như vậy mới đúng, chúng ta không phải là người gây chuyện nhưng cũng không thể cam chịu bị bắt nạt.”
Lục Tri cũng cười gật đầu, vô cùng yêu thương người con gái này.
Lục Cảnh Chi nhìn Lục Ninh đang giận dỗi với Lục Thanh, giống như thấy một chú mèo nhỏ đang giương móng vuốt.
“Chị gái giống như một con mèo nhỏ.”
Cậu ngồi ngay giữa Lục Tri và Thẩm Vân Từ, có thể nghe rõ hai người đang nói chuyện, mà hai người kia cũng nghe được lời của Lục Cảnh Chi.
Cẩn thận suy nghĩ lại thì đúng là như vậy.
Bé mèo có vẻ ngoài lạnh lùng và kiêu sa nhưng thực ra cũng rất ngoan ngoãn và đáng yêu. Tuy nhiên, khi gặp chuyện không tốt thì mèo sẽ giơ móng vuốt ra để bảo vệ bản thân, bị mèo cào một cái sẽ rất đau trong thời gian dài.
Trường hợp của Lục Thanh là bị mèo cào đến mức khổ không nói nên lời.
Thẩm Vân Từ thấy cảnh tượng này, thật sự là vui vẻ đến mức hỏng rồi.
Con trai của mình luôn đối xử ôn hòa lễ phép với mọi người, vậy mà gia đình của bà lại xảy ra chuyện như vậy. Với lại, anh ta là người nhìn Lộ Duyệt An trưởng thành, gần như dành hết tất cả tình yêu thương của mình cho Lộ Duyệt An. Việc anh ta tạm thời không thể chấp nhận được, Thẩm Vân Từ hoàn toàn hiểu được.
Nhưng bà không ngờ rằng anh ta lại biến thành dạng này vì Lộ Duyệt An, trước đây anh ta luôn ngoan ngoãn với họ nhưng bây giờ, anh ta lại dám cãi lời họ vì Lộ Duyệt An. Thậm chí, anh ta còn châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ em gái ruột mới đến khiến Thẩm Vân Từ hận không thể ném anh ta ra ngoài đường.
Trước đây, bà còn lo lắng Lục Ninh sẽ chịu ấm ức vì anh ta, giờ xem ra ai chịu ấm ức còn chưa biết được.
…
Lộ Duyệt An lén nhìn sang bên này, thấy bầu không khí bên này vui vẻ thì ngột ngạt, nhìn qua lại bất ngờ cảm nhận được chút hơi ấm dịu dàng.
Cô ta không nhịn được siết chặt nắm đấm.
…
Khi trời đã gần tối, cả nhà rời khu vui chơi. Sắc trời dần tối đen, Lục Cảnh Chi mệt mỏi gục vào người Lục Ninh ngủ thϊếp đi.
Lục Tri vốn định nhận việc bế đi nhưng Lục Ninh sợ đổi đi đổi lại sẽ khiến Lục Cảnh Chi tỉnh dậy, ngủ không ngon nên vẫn ôm lấy.
Trước kia ở nhà họ Lộ, cô cũng là đại tiểu thư không cần vác đồ lên vai, không cần xách đồ theo, luôn có người giúp đỡ cầm mọi thứ. Thẩm Vân Từ vẫn lo lắng cô không thể bế một đứa trẻ năm tuổi, tuy Lục Cảnh Chi không nặng nhưng dù sao cũng là một người có trọng lượng, cứ bế trên người rồi đi cả một đường thì ai cũng sẽ mệt.
Trước đây, khi Lục Cảnh Chi mới ba tuổi, chỉ ôm cậu bé có một đoạn đường mà bà đã cảm thấy đau lưng. Bây giờ, cậu đã lớn thêm hai tuổi, lại được một người chưa bao giờ làm việc nặng như Lục Ninh bế, không biết cả người cô sẽ đau đớn đến mức nào vào ngày mai.
“Không thì đánh thức Tiểu Bảo dậy, Tiểu Ninh cứ làm vậy thì sợ là tối nay, con bé sẽ đau nhức cả người và không ngủ được.”
Lục Tri nhìn Lục Ninh: “Sao tôi lại thấy Tiểu Ninh trông rất thoải mái nhỉ?”
Thẩm Vân Từ cũng thấy kỳ lạ, lẽ ra cho cố nhịn thì trên mặt cô vẫn lộ ra vẻ khó chịu nhưng Lục Ninh vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh, giống như trên người không phải là một đứa trẻ mà là một quả bóng bay.
Hai người còn đang cảm thấy kỳ lạ, Lục Ninh nhìn thấy xe buýt sắp chạy liền nhấc chân chạy theo.
Cô đi tuốt ở đằng trước, chỉ nghĩ đến việc nhanh chóng bắt kịp chuyến xe này.
Trong lòng không khỏi lẩm bẩm: “Một tháng huấn luyện đặc biệt không uổng phí, sức khỏe tốt hơn, chạy cũng nhanh hơn.”
Cô bước một chân lên xe buýt nhưng vẫn không quên ngoảnh đầu lại hét to: "Ba mẹ, nhanh lên!"
Sau đó, tự mình chui vào trước.
Thẩm Vân Từ và Lục Tri không nhịn được ngửa ra sau: “Con gái của chúng ta đây là... bị siêu nhân nhập thể?”
(Hết chương)