Nhắc đến Thiên Thiên, biểu cảm của Sở Phóng không còn tự nhiên nữa:
“Cậu… đến tìm Thiên Thiên rồi sao?”
“Tôi báo mộng cho cậu ấy, nhưng cậu ấy không đáng tin, tôi bảo cậu ấy đốt tiền cho tôi, chắc cậu ấy nghĩ chỉ là mơ thôi nên đến bây giờ tôi vẫn chưa nhận được tiền.”
“À…”
Sở Phóng nhìn sang chỗ khác, vô thức ấn các khớp ngón tay, mỗi lần cậu ấy căng thẳng đều làm như vậy.
“Sao vậy?”
“Không sao, lần sau đừng tìm cậu ấy nữa, Thiên Thiên nhát gan, sẽ bị cậu dọa sợ mất, sau này cứ tìm tôi, tôi đốt cho cậu.”
“Nói cũng đúng.” Tôi thấy hồn phách của mình dần dần biến mất, không còn thời gian nữa, tôi vội vàng dặn: “Vậy tôi đi đây, đừng quên đốt tiền cho tôi đấy, càng sớm càng tốt!”
Sở Phóng vẻ mặt hoang mang, nhìn về phía tôi, vội vàng nói: “Nguyệt Nguyệt, tôi còn có…”
Sở Phóng chưa kịp nói xong thì tôi đã trở lại địa phủ rồi.
Hiệu suất làm việc của Sở Phóng cao hơn Thiên Thiên.
Đơn hàng và tiền trong tài khoản của tôi cứ nhảy liên tục không ngừng cả ngày. Cuối cùng tôi cũng có thể nở mày nở mặt rồi.
Tôi huênh hoang dẫn theo chín người đàn ông đẹp trai, sống trong một biệt thự rộng lớn và bề thế.
Thật trùng hợp, hàng xóm lại chính là anh chàng cao to đẹp trai lúc trước.
Lúc tôi chuyển nhà, tình cờ gặp họ đang về nhà, tôi nhướn mày hỏi cậu nhóc kia: “Có muốn chị mua lại không?”
“Không cần đâu, em ở đây rất tốt, cảm ơn chị nhé.”
Hai má cậu nhóc đỏ bừng, môi mím chặt không dám nhìn tôi.
Tôi gật đầu, cũng coi như yên tâm rồi.
Cuối cùng tôi cũng không cần phải lo cơm ăn áo mặc, bước vào hàng ngũ những người có tiền, nhưng tôi vẫn có chút bất an. Sau khi suy nghĩ, tôi quyết định đi ra ngoài.
Đến con hẻm nhỏ gần trạm dịch.
Quả nhiên, bà lão vẫn co ro dưới chân tường, quần áo trên người rách rưới, không còn nhìn rõ màu sắc ban đầu nữa, đôi bàn tay run rẩy cầm một miếng bánh bao.
Trong địa phủ có rất nhiều người thiếu ăn thiếu mặc như bà, người già ăn gió nằm sương không phải là ít, bạn có thể nhìn thấy họ khắp nơi trên đường. Thời gian đầu thai được tính toán dựa trên công đức lúc còn sống, có những người phải ở đây bảy mươi, tám mươi năm mới có thể đi đầu thai được.
May là lúc còn sống, tôi đã dùng tài sản của cha mẹ để lại giúp không ít người, nên chỉ cần đợi vài năm là có thể đầu thai.
Những người trẻ tuổi đa phần đều được cha mẹ nhớ nhung, nhưng hầu hết những người già sau khi qua đời vài năm đều bị người thân còn sống lãng quên. Không ai đốt cho họ vàng mã, họ cũng không có tiền để hối lộ Hắc Bạch Vô Thường để trở về báo mộng, cơ thể vừa già, vừa yếu, không làm được việc gì.
Họ không thể chết thêm lần nữa dưới địa phủ, mà chỉ có thể chịu đựng cái đói cái rét giày vò ngày đêm.
Theo lý mà nói thì chuyện này không liên quan gì đến tôi.
Chỉ là mấy hôm trước, lúc tôi đang ăn gió nằm sương với các soái ca thì bà lão này chân khập khiễng bước tới ngồi xuống cạnh tôi.