Ánh mắt các soái ca nhìn tôi càng lúc càng oán hận.
Đúng lúc đó, một quỷ nam đi tới, dừng lại trước mặt chúng tôi một lúc rồi hất cằm về phía một cậu nhóc dễ thương:
“Người đẹp, người giấy này có bán không?”
“Ờ…”
Tôi liếc nhìn cậu nhóc, sao lại đỏ mặt như thế.
Rồi quay đầu lại nhìn quỷ nam, quả thực không tồi, cao to đẹp trai
“Tôi thấy…”
“Chị ơi, em chỉ muốn ăn no, đi theo anh ấy...” cậu nhóc liếc nhìn quỷ nam một cái rồi thì thầm: “Cũng được.”
Cho nên, tôi vui vẻ chốt kèo.
Quỷ nam khá hào phóng, tôi cầm được tiền, lập tức hối lộ cho Hắc Vô Thường. Lần này vừa mới có nhiều tiền, mà bụng lại đang rất đói, tôi chi hẳn một số tiền lớn, đi đến nhân gian ngay giữa thanh thiên bạch nhật.
Thiên Thiên không đáng tin cậy, tôi vẫn nên tìm Sở Phóng thì hơn.
Sở Phóng, Thiên Thiên và tôi là bạn từ thời thơ ấu.
Thiên Thiên đã yêu thầm Sở Phóng nhiều năm, khi lớn lên, tôi vì bạn thân nên cố tình giữ khoảng cách với Sở Phóng.
Trước khi ch/ết, tôi đã không gặp Sở Phong khoảng một năm.
Không biết bây giờ tôi chui lên xin tiền có bị cậu ấy mắng không.
Trong lòng tôi có chút lo lắng.
Mọi thứ trong tầm mắt đều mờ mịt, cửa đóng chặt, rèm kéo kín, chỉ có một đốm lửa nhỏ khi tỏ khi mờ.
Khuôn mặt của Sở Phóng ẩn trong làn khói, nhìn không rõ.
Hả? Lại còn học hút thuốc.
Tôi bước lại gần, dùng hai ngón tay kẹp điếu thuốc rồi dập tắt.
Dưới góc nhìn của Sở Phóng, chỉ là điếu thuốc đột nhiên bị tắt, cậu ấy không nghĩ gì, cầm bật lửa châm lại điếu thuốc.
Ánh lửa bập bùng phản chiếu khuôn mặt của Sở Phóng, làn da trắng bệch, đôi mắt xanh đen nổi bật, hai gò má hóp sâu, khiến đường nét vốn đã sắc bén của cậu ấy càng trở nên rõ ràng hơn.
Tim tôi không khỏi thắt lại, tôi dập điếu thuốc của cậu ấy lần nữa.
Sở Phóng không tiếp tục châm lửa mà chỉ nhìn chằm chằm vào điếu thuốc hồi lâu, ngón tay khẽ run lên.
“Nguyệt Nguyệt?”
Giọng cậu ấy khàn khàn, giống như đã lâu rồi không nói chuyện.
“Còn học hút thuốc nữa, để phòng tối đen như mực làm gì vậy? Tiếp theo có phải muốn nhìn lên bầu trời với góc nghiêng 45 độ rồi khóc đúng không?”
Sở Phóng thân thể cứng ngắc, đồng tử đen nhánh giãn ra, điếu thuốc bị kẹp giữa kẽ ngón tay rơi nhẹ xuống đất.
Lúc này, cậu ấy cất giọng nói khô khan của mình: “Cậu chưa ch/ết sao?”
“Ch/ết rồi. Nhưng các cậu không đốt tiền cho tôi, tôi sắp bị chọc tức đến sống lại rồi.”
“Nguyệt Nguyệt, tôi…”
Sở Phóng cố gắng tìm vị trí của tôi, nhưng cậu ấy không nhìn thấy được tôi, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào hư không, cho đến khi hai mắt đỏ hoe.
“Sở Phóng cậu đừng như vậy, tôi vẫn ổn, không lâu nữa là có thể đầu thai rồi.”
Sở Phóng nhìn vào hư không hồi lâu, rồi mới khàn giọng nói: “Tôi rất nhớ cậu.”
Tôi ngơ ra hai giây: “Nhớ tôi làm gì, đầu thai rồi tôi cũng không còn nhớ các cậu nữa. Thiên Thiên vẫn còn sống đấy, cậu bảo vệ cậu ấy cho tốt.”