Bà run rẩy lấy từ trong ngực ra một mảnh vải, bóc từng lớp từng lớp một, bên trong có một cái bánh bao cứng như đá, bà mở ra, khó nhọc đưa nó cho tôi.
Tôi lắc đầu, bà lại đưa qua, giọng điệu già nua: “Ăn đi cháu gái, cháu trai nhỏ của bà nếu còn sống chắc cũng lớn bằng cháu rồi.”
Cuối cùng, tôi vẫn không thể từ chối được, gặm hết cái bánh bao.
Sau này, khi không có việc gì làm, bà thường đến trò chuyện với tôi.
Bây giờ tôi không dễ dàng gì mới có được ít tiền, tôi sẽ cố giúp đỡ người khác nhiều nhất trong khả năng của mình.
Tôi phải uốn ba tấc lưỡi nửa giờ đồng hồ mới thuyết phục được bà về nhà với tôi. Chín soái ca trong nhà không có việc gì làm, vừa hay có thể chăm sóc bà. Mấy ngày sau, Sở Phóng ngày nào cũng đốt tiền của tôi.
Tôi có người hầu hạ nên rảnh rỗi và có thời gian suy nghĩ.
Càng nghĩ tôi càng cảm thấy phản ứng của Sở Phóng hôm đó có gì đó không đúng.
Cậu ấy nói Thiên Thiên sợ tôi, bảo tôi đừng đến tìm cô ấy.
Nhưng ngày hôm đó trong giấc mơ, vẻ mặt của Thiên thiên lại không hề sợ hãi. Huống hồ, cô ấy sợ ai chứ không bao giờ sợ tôi được.
Chẳng lẽ Thiên Thiên vì tôi mà t/ự t/ử hoặc bị thương, nên Sở Phóng không muốn tôi lo lắng?
Dù sao ngày hôm đó ở trong mơ, tôi không nhìn thấy được tình trạng sức khỏe thật sự của cô ấy.
Càng nghĩ càng lo, cuối cùng tôi không thể ngồi yên được nữa, chạy đi hối lộ Hắc Vô Thường.
Hắc Vô Thường đang nhắm mắt dưỡng thần, lờ đờ nhướn mi lên nhìn tôi, lộ ra vẻ mặt “Quả nhiên lại là cô”.
“Lại lên trên à?”
“Ừ ừ, chuyện gấp.” Tôi lặng lẽ nhét cho hắn vài tờ tiền.
Hắc Vô Thường nhận lấy, mặt không thay đổi: “Đi ít thôi, coi chừng không về được nữa đấy.”
Hắc Vô Thường nhẹ nhàng phẩy tay, tôi lập tức biến mất trước mặt hắn.
Giây tiếp theo, tôi xuất hiện ngay trước cửa nhà mình.
Tôi ngơ ra, sao lại là nhà tôi, chẳng lẽ là đưa đến nhầm chỗ rồi?
Nghĩ đến việc bản thân đã cùng Nghiêm Vũ sống ở trong ngôi nhà này, tôi cảm thấy đúng là xúi quẩy.
Đúng lúc đang suy nghĩ có nên đến nhà Thiên Thiên tìm cô ấy hay không, thì nghe thấy tiếng cười của một người phụ nữ truyền ra từ trong nhà.
Tiếng cười đó rất giống tiếng cười của Thiên Thiên.
Tôi nhìn chằm chằm vào lớp cửa mỏng, chần chừ không dám tiến lên.
Lỡ như chỉ là do tôi nghe nhầm thì sao?
Ch/ết cũng phải ch/ết rõ ràng.
Tôi hít một hơi thật sâu rồi bước vào.
Nội thất trong nhà do đích thân tôi lựa chọn, phong cách trang trí màu kem mà tôi thích, ảnh cưới của chúng tôi vẫn treo trên tường.
Mọi thứ bên trong cánh cửa vẫn giống hệt như lúc tôi còn ở đó.
Một giọng nói vừa quyén rũ vừa quen thuộc truyền ra từ phòng ngủ, tôi gần như tê liệt bước đến đó.
Hóa ra, không có lỡ như.
Trên chiếc giường mà chúng tôi đã ngủ cùng nhau không biết bao nhiêu đêm, Thiên Thiên đang ôm gáy Nghiêm Vũ, ngồi trên đùi anh ta, mái tóc dài gợn sóng, cô ấy ăn mặc gợi cảm, nụ cười trên khuôn mặt vẫn đơn thuần ngọt ngào như ngày nào.