Chuyên Nghiệp Cắt Tơ Hồng

Thế giới 1 - Chương 29: Chủ tịch ghen à?

Không thể để người ít tuổi hơn chủ động mãi được, Tạ Bách Viễn nhìn bóng dáng của Thẩm Thuần biến mất, suy nghĩ.

Trong mối quan hệ yêu đương, Tạ Bách Viễn càng thêm cảm nhận được rõ ràng sự quan tâm của mọi người xung quanh đối với Thẩm Thuần, cậu luôn vô thức hấp dẫn mọi người, nhưng Tạ Bách Viễn cứ cảm thấy người bên cạnh giống như một tảng băng lớn trong sa mạc vậy, ai cũng muốn đến gặm nhấm hai

cái, nhưng chính cậu còn không có cách nào kiểm soát được hơi lạnh.

"Em không đẹp trai như vậy thì tốt rồi." Tạ Bách Viễn sửa sang lại mấy hộp bánh Trung thu kia rồi nói.

Nhiều bánh Trung thu như vậy, không biết là ai đưa đến. Bọn họ chắc chắn không ăn được hết, lại không thể vứt đi, cũng không mang đi tặng được, chỉ có thể bỏ đi hết.

"Hả? Chủ tịch ghen à?" Thẩm Thuần đứng một bên đưa những chiếc hộp kia cho hắn rồi nói.

Vành tai của Tạ Bách Viễn ửng đỏ, nhưng vẫn cất lời: "Người thích em quá nhiều."

"Nhưng em chỉ thích Chủ tịch mà thôi." Thẩm Thuần rất tự nhiên mà tiếp lời.

Nhịp tim của Tạ Bách Viễn lập tức càng tăng tốc, hắn ngẩng đầu nhìn biểu cảm như không có gì của Thẩm Thuần, cứ luôn cảm thấy người này hình như đang cố ý trêu chọc hắn, nhưng nhìn thì lại không giống như vậy.

Hắn không muốn bản thân mình biểu hiện quá nhỏ nhen, nhưng lại không muốn người mình thích lại bị nhiều người dòm ngó như vậy, như vậy sẽ khiến hắn nảy sinh cảm giác bất an: "Em không hiểu đâu."

"Em hiểu mà." Thẩm Thuần lấy ra một hộp bánh Trung thu trong đống đó đặt đến trước mặt Tạ Bách Viễn, nụ cười trên mặt dần biến mất: "Cũng có rất nhiều người thích Chủ tịch, hộp bánh Trung thu này là lúc em về ký túc xá, một anh chàng đi đến nói muốn tặng cho anh, vì anh không mở cửa, nên nhờ em chuyển giúp. Nhắc tới thì anh chàng đó có vẻ ngoài cũng khá thanh tú đáng yêu…"

Trong giọng điệu của cậu có vẻ như hơi khó chịu, Tạ Bách Viễn lại đột nhiên cảm giác lòng mình yên tâm hơn, thì ra tên ngốc này cũng biết ghen: "Anh còn không nhớ là ai, chỉ giữ lại một hộp mà em tặng kia thôi."

Thẩm Thuần cười, ngồi trên bàn đưa tay ra cười nói: "Vậy bánh Trung thu của em đâu?"

"Không phải em đã nói là không ăn đồ ngọt sao…" Giọng điệu của Tạ Bách Viễn hơi ngập ngừng, nói: "Anh đền cho em."

"Không cần, đúng là em không thích ăn đồ ngọt, em có thể ăn hộp kia của anh." Thẩm Thuần lấy hộp kia ra, tách một miếng cắn vào miệng sau đó ra hiệu về phía Tạ Bách Viễn.

Bánh Trung thu có vỏ ngoài màu nâu, nhẹ nhàng dính trên môi của Thẩm Thuần, Tạ Bách Viễn hiểu ý của cậu, hầu kết khó tránh khỏi trượt lên trượt xuống hai lần, cúi xuống cắn lên.

Kiểu chia đồ ăn mập mờ như thế này, khoảng cách trong gang tấc tựa như đến hơi thở cũng có thể cảm nhận được, mặt Tạ Bách Viễn nóng rát, trái tim cũng như vậy, bánh Trung thu bị cắn nhẹ rơi xuống, rơi trên tay của Thẩm Thuần. Vào khoảnh khắc đó, Tạ Bách Viễn cảm nhận được bản thân dường như đã bị thứ gì đó làm tâm hồn u mê, không có cách nào kìm được mà ôm lấy Thẩm Thuần rồi hôn lên cậu.

Nụ hôn của hắn có chút ngây ngô, rõ ràng là không có kinh nghiệm thực tiễn nào, nhưng đủ nhiệt tình, Thẩm Thuần cũng không có, nhưng cậu học tập nhanh, chỉ hơi nhẹ nhàng dẫn dắt, đã có thể có được toàn bộ sự nhiệt tình của người ở truóc mắt.

Khiến một người lạnh lùng trở thành xúc động mà cảm tính, là một chuyện rất có cảm giác thành tựu.

Cảm nhận của cậu mặc dù hơi nhạt nhoà, nhưng cảm giác được một người yêu sâu đậm hình như cũng không tồi lắm, vào thời khắc nào đó, cũng có thể khiến cậu như sôi trào nhiệt huyết.

Chả trách nhiều người thích yêu đương đến vậy.

Một nụ hôn, Tạ Bách Viễn đã hồi phục lại lý trí, hơi ngạc nhiên với hành động vừa rồi của mình: "Xin lỗi."

Hắn chỉ là khó mà khắc chế được sự rung động trong lúc đó.

"Đây là bánh Trung thu ngon nhất mà em từng ăn đấy." Thẩm Thuần cầm chiếc bánh Trung thu lên, cười nói: "Ngọt thật."

Nơi mà bọn họ cắn lộ ra nhân bên trong, màu hồng xanh còn đang xen lẫn ở trong, thêm chút nhân, ánh mắt của Tạ Bách Viễn dừng lại phía trên: "Năm vị?"

Gần đây rất ít người tặng năm vị.

"Em thích ăn năm vị, cứ luôn cảm thấy là hương vị đã từng ăn lúc nhỏ." Thẩm Thuần cắn một miếng, hơi nhíu mày: "Có điều hơi ngấy."

Ăn nhiều đường như vậy, chắc chắn tốc độ già sẽ tăng lên.Giữ gìn được vẻ bề ngoài, tuyệt đối là một cơ sở lớn để duy trì trạng thái yêu đương, Thẩm Thuần hiểu điều này hơn bất kỳ ai.

"Để anh ăn." Tạ Bách Viễn cầm lấy miếng bánh Trung thu kia, trong mắt có chút hoài niệm. Thật ra bánh Trung thu đối với hắn mà nói cũng quá ngọt, nhưng thứ hắn ăn không chỉ là mùi vị, mà là cảm giác thời thơ ấu kia.

Không loè loẹt như bây giờ, chỉ là mùi vị bình thường nhất, bình dị nhất, ấm áp nhất mà thôi.

Miếng bánh Trung thu không hề bị lãng phí, chỉ là đến Tạ Bách Viễn cũng vì ngấy quá mà uống một đóng nước, người khác tặng đều vứt hết đi, chỉ còn của Thẩm Thuần tặng, nhưng lại được Tạ Bách Viễn giữ gìn rất tốt.

Đồ tặng đi được trân trọng, chuyện này khiến Thẩm Thuần cảm thấy cực kỳ vui vẻ.

Thoát khỏi thời gian thích ứng kỳ mới, việc học cũng dần nhiều hơn, công việc trong câu lạc bộ Tổ chức không ít, lúc Thẩm Thuần ở đây không tạo thành gánh vác quá lớn, Tạ Bách Viễn có lòng muốn giúp đỡ, nhưng lại phát hiện người yêu nhỏ tuổi hơn mình đều có thể xử lý mọi việc rất tốt, chỉ có việc hơi tốn thể lực là có thể giúp một chút.