Chuyên Nghiệp Cắt Tơ Hồng

Thế giới 1- Chương 28: Muốn sờ mó thì đợi buổi tối

"Ưʍ... Đêm qua chắc là Chủ tịch uống rượu trắng." Thẩm Thuần chun chun mũi nói.

Tạ Bách Viễn chợt mở mắt, nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc kia, đứng bật dậy vội vã nói: "Anh đi đánh răng."

Bóng lưng của hắn vội vã, Thẩm Thuần lại nở nụ cười, Tạ Bách Viễn người này thật ra rất dễ hiểu. Nếu như có thể lọt vào mắt hắn, tự nhiên hắn sẽ mở lòng với người bắt được trái tim hắn, còn với người không lọt vào mắt sẽ bị hắn đối xử lạnh nhạt.

Sẽ rất để ý hình tượng trong lòng người yêu sai, ừm...Thú vị đấy.

Thẩm Thuần đứng dậy đi theo, mở cánh cửa khép hờ ra, tựa vào cửa nhìn Tạ Bách Viễn miệng đầy bọt, trong nụ cười mang theo chút bướng bỉnh: "Chủ tịch định đánh răng xong rồi mới hôn sao?"

Tạ Bách Viễn vốn còn đang ngỡ ngàng khi cậu đến, lúc nghe thấy lời này lại không nhịn được ho khan một chút, bị sặc bọt, càng ho dữ dội hơn.

"Không sao chứ?" Thẩm Thuần bước qua vỗ vỗ lưng hắn nói: "Được rồi, được rồi, không trêu Chủ tịch nữa, mau đánh răng đi."

Tạ Bách Viễn uống vài ngụm nước để kìm cơn ho, tuy Thẩm Thuần không còn ở gần quấy rối nữa, nhưng hắn vẫn cảm thấy hành động đánh răng này giống như mang theo chút ý tứ khó tả, tuy rằng ngay từ đầu hắn có ý định đó thật.

Rõ ràng hắn lớn tuổi hơn, nhưng lại luôn bị Thẩm Thuần dắt mũi đi. Thế nhưng dù sao Thẩm Thuần ít tuổi hơn, mình nên nhường nhịn cậu nhiều hơn một chút, ba tuổi cách biệt một thế hệ, may mắn bọn họ chỉ chênh nhau hai tuổi.

[Ký chủ đỉnh của chóp, chớp mắt đã tóm được rồi.] 521 khen ngợi nói.

[Ba tuổi cách biệt một thế hệ, giữa tao và hắn chênh lệnh nhau... ít nhất... mấy trăm nghìn rãnh đại dương Mariana.] Thẩm Thuần cười nói: [Tạ Bách Viễn ngây thơ như vậy, phải được chứ.]

521 lại cảm thấy chuyện này không liên quan nhiều đến vấn đề tuổi tác: [Nhưng ký chủ vĩnh viễn mười tám tuổi nè~]

Là một hệ thống tốt, nhất định phải khen ký chủ.

Thẩm Thuần quả nhiên cong mắt cười nói: [Miệng ngọt lắm, học từ ai vậy?]

[Ký chủ.] 521.

[Trẻ nhỏ dễ dạy.]

521 máy móc nắm tay, người ta nói vật cũng giống như chủ, nó đi theo ký chủ, một ngày nào đó cũng có thể trở thành hệ thống mạnh như hệ thống ban đầu của ký chủ!

Lúc Tạ Bách Viễn đi ra Thẩm Thuần đang dựa vào bàn xem điện thoại di động. Hắn đi tới tủ quần áo thay quần áo, ánh mắt lại không kìm chế được dừng lại trên người Thẩm Thuần. Hơn nữa, lần trước mình thăm dò cách đây không lâu, người này thích mình từ khi nào?

Tạ Bách Viễn cài nút áo, cài từng cái một, ánh mắt nhìn thoáng qua, không thấy Thẩm Thuần ngẩng đầu lên, hoàn toàn khác với hành động lúc trước hắn muốn nhìn lại không thể nhìn, chẳng lẽ mình không có sức hấp dẫn gì với Thẩm Thuần ư?

Trong mắt Tạ Bách Viễn khó tránh khỏi có chút buồn bực, ngay khi đang nhìn chăm chú lại phát hiện Thẩm Thuần vốn đang cúi đầu nhếch khóe môi nhìn sang.

Thẩm Thuần đương nhiên là phát hiện hành động của hắn, bao gồm lần trước cố ý thăm dò, không thể không nói nam thần cực lạnh lùng của trường trong lời đồn lạnh lùng chỗ nào, rõ ràng là Tsundere(*): "Chủ tịch, lúc mặc quần áo đừng nhìn em, sáng sớm tinh thần hăng hái, sẽ xảy ra chuyện đó."

(*) Chỉ những người có bề ngoài lạnh lùng nhưng bên trong họ vẫn tràn đầy tình cảm.

Động tác của Tạ Bách Viễn khựng lại, trên mặt không hiểu sao có chút nóng lên, hắn xoay người đi, chẳng hiểu sao cảm thấy vừa rồi mình có hơi ngốc, mà cổ áo lại có hơi chặt.

Cùng nhau ra ngoài, cùng nhau ăn sáng, người khác nhìn bọn họ dường như chỉ là bạn bè, nhưng lại không phải. Tạ Bách Viễn lần đầu tiên cảm nhận được ăn cơm đối diện với người mình thích là một chuyện khiến người ta vui vẻ cỡ nào.

Ánh nắng ban mai rất ấm áp, chiếu lên trên người không hề phơi nắng tí nào. Thẩm Thuần nhìn người đi ở bên cạnh, ánh mặt trời ấm áp dường như vì hắn phủ lên một lớp viền vàng. Gương mặt luôn rất lạnh lùng giống như cũng được nhuộm một màu ấm áp, khóe môi mím chặt hiếm khi không kìm được cong lên một chút. Tuy rằng phù dung sớm nở tối tàn, nhưng cũng đủ choáng ngợp.

Thẩm Thuần nhìn những sinh viên qua lại, nhìn trái nhìn phải, kéo cánh tay Tạ Bách Viễn vòng qua rừng cây và một tòa nhà dạy học, trong lúc Tạ Bách Viễn khó hiểu cúi đầu hôn lên môi hắn.

Nụ hôn cũng không sâu, rất dịu dàng lại làm cho trên mặt Tạ Bách Viễn nóng lên, khó có thể kiểm soát được ôm lấy thắt lưng Thẩm Thuần.

Lúc môi họ tách ra, Tạ Bách Viễn hít thở thật sâu, ánh mắt nhìn Thẩm Thuần thật sâu nói: "Sao đột nhiên lại ở đây, lỡ bị người khác phát hiện thì sao?"

"Chỉ là đột nhiên cảm thấy Chủ tịch cười lên rất đẹp mắt." Thẩm Thuần dùng ngón tay vuốt ve khóe môi của hắn cười nói: "Với lại phát hiện thì phát hiện, cũng không phải chuyện gì không thể để người khác biết."

Tạ Bách Viễn ngạc nhiên, rồi lại cảm thấy cậu không sợ hãi như vậy rất ấm lòng: "Em không sợ bị cha mẹ em phát hiện?"

"Lần này trong dịp Trung thu em đã come out thành công rồi." Thẩm Thuần nhìn hắn mở to mắt cười nói: "Chủ tịch không cần lo lắng."

Lần này Tạ Bách Viễn thật sự kinh ngạc: "Em công khai với người nhà rồi, họ có đánh em không?"

Hắn muốn kiểm tra, Thẩm Thuần lại đè lại tay của hắn, nói: "Chủ tịch, chẳng phải sáng nay anh thấy hết rồi à, có đánh hay không anh chưa thấy rõ sao? Muốn sờ mó thì đợi buổi tối, bây giờ mà bị phát hiện không phải chuyện đùa đâu."

Loại chuyện này cậu nói hời hợt, nhưng mặt Tạ Bách Viễn lại rất nóng: "Anh không có ý đó."

"Vâng, em biết rồi. Cảm ơn Chủ tịch đưa em đi học. Trưa nay chờ em ăn cơm nhé." Thẩm Thuần hôn một cái trên mặt hắn rất tự nhiên, sau đó vô cùng phóng khoáng rời đi.

Ánh mặt trời xuyên qua bóng cây, có chút mờ nhạt, nhưng lại khiến người trong rừng đẹp vô ngần. Tạ Bách Viễn có chút khó có thể hình dung cảm xúc của mình.

Tuy rằng cậu nhỏ tuổi hơn, thoạt nhìn trêu hoa ghẹo nguyệt, nhưng lại cực kỳ nghiêm túc.

Có điều, vì sao mình luôn là bên bị hôn?

------

Editor: Vì anh là người bị đè đóa XD

Bắt đầu từ chường này tui đổi xưng hô Tạ Bách Viễn - Thẩm Thuần sang "anh - em" nhé cả nhà