Chuyên Nghiệp Cắt Tơ Hồng

Thế giới 1 - Chương 30: Đẹp trai đã là một lợi thế rồi

Nhưng Thẩm Thuần rất thu hút người khác, mỗi lần câu lạc bộ có hoạt động gì cũng không cần phải tốn sức tuyên truyền, chỉ cần gửi một tin nhắn trong nhóm, kiểu gì cũng có người tranh giành làm.

"Đẹp trai đã là một lợi thế rồi." Một nam sinh trong câu lạc bộ Tổ chức chuyển hết bàn xong, nhìn cảnh tượng náo nhiệt phía bên Thẩm Thuần mà thở dài cảm thán một hơi: "Đến cả đàn chị của câu lạc bộ Văn nghệ cũng qua đây giúp rồi."

"Là vậy đó…"

"Lần trước không phải Thẩm Thuần đã giúp câu lạc bộ Văn nghệ làm người dẫn chương trình một lần rồi sao?" Hứa Trạch sửa soạn lại tài liệu cần dùng nói: "Cũng coi như là giúp đỡ lẫn nhau thôi."

"Cậu thì biết gì chứ, nếu như không có gương mặt đó, cậu ấy có thể làm người dẫn chương trình sao?" Nam sinh bên cạnh chọc ngoáy một câu.

"Cũng không thể nói như vậy." Hứa Trạch cảm thấy Thẩm Thuần vẫn rất có năng lực ấy chứ, không hề luống cuống chút nào, cho dù là đi cùng với Tạ Bách Viễn, cũng không có chỗ nào là thua kém cả.

"Trưởng câu lạc bộ cũng thích cậu ấy, còn cho cậu ấy toàn quyền tổ chức hoạt động lần này, nói không chừng trưởng câu lạc bộ của nhiệm kỳ tiếp theo là cậu ấy đó." Bạn cùng phòng của Hứa Trạch là Vương Bằng Trình ghen tị nói.

Hứa Trạch nghe thấy từng lời từng chữ bọn họ nhỏ giọng bàn tán nhưng lại không nói thêm gì nữa, Thẩm Thuần bên kia bàn giao xong việc thì đi đến bên này, cười nói: "Sắp xếp sửa sang mọi thứ cũng ổn rồi, vất vả cho các cậu quá, làm việc cũng mệt rồi, mọi người muốn uống nước gì không?"

"Sprite là được rồi." Nam sinh vừa rồi vẫn còn đang lẩm bẩm, bây giờ có chút được quan tâm mà sung sướиɠ nói.

"Được, cậu thì sao?" Thẩm Thuần hỏi từng người một.

Trên mặt cậu ta mang nụ cười, người vừa rồi còn lẩm bẩm hơi ngại ngùng, lại như vừa rồi người nói mấy câu đó không phải bọn họ vậy.

"Hồng trà lạnh là được."

"Tôi muốn Coca, cảm ơn nhé."

"Cậu thì sao?" Thẩm Thuần nhìn về phía Hứa Trạch, hỏi.

Trên thế giới có hàng tỷ người, nhân vật công thụ chính là chủ thể của thế giới, nhưng nếu xem bọn họ là người thường, bọn họ cũng chỉ là người thường thôi.

Có hỉ nộ ái ố của người thường, cảm xúc cũng là do bọn họ khống chế, trong hàng nghìn người theo đuổi Tạ Bách Viễn, Hứa Trạch cũng chỉ là một trong số họ.

Hứa Trạch khá là bất ngờ nhìn tốc độ trở mặt của đám người kia, trong lòng khó thích ứng nổi, lên tiếng nói: "Tôi không cần đâu."

Đây vốn dĩ là công việc của câu lạc bộ Tổ chức, chỉ là trưởng câu lạc bộ giao công việc cho Thẩm Thuần, cũng coi như phần của bọn họ.

"Được thôi." Thẩm Thuần cười rồi quay người rời đi.

"Giả vờ gì chứ?" Nam sinh bên cạnh lườm Hứa Trạch một cái, nhẹ thì thầm một câu.

"Mua nước cho thì cứ nhận đi, dù sao cũng có người khoe của mời khách, còn giả vờ như bản thân cao quý lắm ấy." Vương Bằng Trình nói.

Hứa Trạch muốn nói bản thân không phải như thế, cậu ta muốn lớn tiếng hét lên, nhưng vẫn ngậm chặt lời trong miệng. Cậu ta biết bản thân không hợp trong đám đông thế nào, nhưng cậu ta không có cách nào hoà hợp với đám người này.

"Khoe của con khỉ, không ăn được nho nên chê nho xanh à." Một cô gái nghe thấy được thì đi đến khịt mũi một cái.

"Ô cậu!" Vương Bằng Trình hô lên một tiếng.

"Ôi ôi ôi, tính toán với con gái kìa." Nam sinh bên cạnh chặn lên: "Các cậu nói chuyện cũng lố lăng quá đấy, lời như vậy sau này đừng nói nữa, đều là người của một câu lạc bộ cả."

Thời tiết không nóng lắm, nhưng loại chuyện lao động này vẫn khiến người mệt đến mức ra không ít mồ hôi, Thẩm Thuần dùng xe đẩy đẩy một đống lớn xe nước ngọt qua, kiểu gì cũng có, mỗi người một chai, nghỉ ngơi, bầu không khí cũng hoà hoãn đi không ít.

Hứa Trạch không đến lấy, chỉ ngồi trên bậc thềm tự kiểm điểm xem có phải bản thân đã quá không linh động không.

"Nào." Một chai nước đưa đến trước mặt, Hứa Trạch ngẩng đầu nhìn thấy Thẩm Thuần thì coá hơi kinh ngạc: "Tôi không cần…"

"Một chai nước tôi vẫn mời được." Thẩm Thuần nhấc tay, Hứa Trạch cuối cùng cũng nhận lấy: "Cảm ơn."

"Không có gì." Thẩm Thuần ngồi một bên, vặn nắp chai nước của mình uống một ngụm.

Cuộc thi diễn thuyết tuy rằng không tính là hoạt động lớn gì lớn của câu lạc bộ, nhưng vẫn cần có cậu quan sát, tóm lại không thể xảy ra bất kỳ sai sót nào lúc cậu ở đây, cũng là chuyện phải mất thời gian và sức lực.

Hứa Trạch uống nước, không nhịn được mà nhìn cậu vài lần, cho dù có nhìn thế nào, cậu ta cũng không thể không thừa nhận rằng Thẩm Thuần thật sự rất đẹp trai, vốn dĩ đã định không nói nhưng vẫn nói ra: "Cậu có nghe thấy mấy lời mà bọn họ nói chưa?"

Hứa Trạch cho rằng cậu sẽ nói là chưa, nhưng Thẩm Thuần lại cười nói: "Nghe thấy rồi."

Lời khen ngợi cậu đương nhiên không ít, nhưng ghen ghét nói xấu cậu sau lưng cũng không kém, đương nhiên là cậu đã từng nghe rồi.

"Vậy sao cậu?" Hứa Trạch có hơi ngạc nhiên với sự bình tĩnh của cậu.

"Có những lời không cần phải quá để trong lòng, có những người lúc nói chuyện, bản thân đều là xúc động nhất thời, nói xong rồi quên, để ý lời của người khác quá, sẽ không tốt với chính mình." Thẩm Thuần thấp giọng nói.

Cậu không phải là người thích lên mặt dạy đời, chỉ là người như Hứa Trạch này có nỗ lực, có chăm chỉ, cuối cùng lại thua ở trong lòng.

Nếu như trong tuyến thế giới gốc cậu ta xuất phát từ ác ý, Thẩm Thuần vì Tạ Bách Viễn sẽ không tha cho cậu ta. Nhưng tất cả đều chưa xảy ra, những năm tháng tốt đẹp của cậu có thể tránh bị huỷ hoại khỏi chút xúc động nhất thời, nhiệm vụ cũng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

"… Cảm ơn cậu." Hứa Trạch nhẹ nhàng nói.