Chuyên Nghiệp Cắt Tơ Hồng

Thế giới 1 - Chương 17: Trà hoa cúc

Editor: Mèo yêu Cá

Chữ Victory nổi lên, Tạ Bách Viễn gửi một câu "Lần sau chơi tiếp" sau đó rời khỏi đội.

Trong đội lập tức vang lên những tiếng oán giận.

"Chủ tịch, nếu cậu đi rồi, bọn tớ phải quỳ đó, thêm một ván nữa đi mà!"

"Thẩm Thuần có muốn chơi chung tiếp không?"

"Đàn em chơi support(*) được phết."

(*)Support (Tạm dịch: Hỗ trợ), thông thường SP được dùng để ám chỉ các vị tướng hỗ trợ cho team trong các pha giao tranh. Trong một trận đấu diễn ra thì SP sẽ thường di chuyển cùng với AD (Xạ Thủ) hoặc đi cùng rừng để hỗ trợ "check map".

Rượu làm say lòng người: Lát nữa em phải đi học rồi, lần sau đi.

Thẩm Thuần thoát khỏi game, nhìn thời khoá biểu tiết sau rồi đứng dậy, nhưng vừa đi đến cửa lại nhìn về phía Tạ Bách Viễn chần chừ nói: "Chủ tịch ở ký túc xá, có cần em mang thuốc về giúp anh không?"

"Không cần, buổi chiều tôi cũng ra ngoài." Tạ Bách Viễn từ chối nói.

"Vâng." Thẩm Thuần đóng cửa rồi rời đi.

Trong phòng chỉ còn lại một mình, tuy Tạ Bách Viễn đã thoát khỏi đội, nhưng vẫn dừng lại ở giao diện trong game, cho dù Thẩm Thuần chơi vị trí support nhưng các chỉ số cũng rất cao, ván chơi vừa rồi rõ ràng máu mỏng trong đội càng thêm có cảm giác an toàn và thoải mái hơn so với trước kia.

Nhưng mặc dù chơi game cũng được, hay là để cho cậu mua thuốc cũng được, đều chỉ là xuất phát từ tình cảm bạn bè cùng phòng. Chuyện như vậy người khác cũng sẽ làm, cũng sẽ nhắc nhở, nhưng không tinh tế giống như Thẩm Thuần được. Đây chỉ là hành động bình thường, là do hắn nghĩ nhiều mà thôi.

Tạ Bách Viễn cũng thu dọn đồ và đến thư viện, vị trí cố định của hắn từ lúc vào năm nhất sẽ luôn có rất nhiều quà. Năm hai có hơi giảm bớt, đến bây giờ gần như không có nữa rồi. Nhưng không phải là không ai muốn tặng, chỉ là từ trước đến nay Tạ Bách Viễn chưa từng nhận một món quà nào, cuối cùng cũng bị dì dọn vệ sinh mang vứt vào trong thùng rác, lâu dần chỗ của hắn cũng trở nên sạch sẽ.

Nhưng ngày hôm nay đến lại phát hiện trên bàn có thêm một chiếc cốc. Tạ Bách Viễn hơi nhíu mày, nhẹ giọng hỏi cô gái ở bên cạnh, nói: "Chỗ này có người không?"

Mặc dù thư viện sử dụng máy tính để chọn chỗ ngồi, nhưng thường không có chỗ ngồi cũng có thể chọn vị trí người khác chưa đến để tự học. Tạ Bách Viễn có tiết buổi sáng nên không đến, những người khác chiếm chỗ của hắn cũng là điều dễ hiểu.

Cô gái kia tròn mắt, có hơi thẹn thùng, nhưng lại cố gắng bình tĩnh nói: "Không có ai."

Ôi, đàn anh nói chuyện với mình kìa! Không uổng phí sáng sớm nay cô khởi xướng mọi người trong ký túc xá cùng chiếm chỗ.

"Ừm, cảm ơn." Tạ Bách Viễn ngồi xuống, chuyển chiếc cốc sang một bên, lại phát hiện phía dưới có đè một tờ giấy.

Là chữ viết tay, mang theo mấy phần cảm giác thanh tú, lời nhắn cũng rất ấm áp: Chủ tịch, trà hoa cúc có thể giúp giảm nhiệt.

Tạ Bách Viễn nhìn thấy tờ giấy này, nhưng đến cái cốc cũng không mở ra, chỉ đặt nó nguyên vẹn sang một bên, sau đó lấy sách ra tự học.

Hứa Trạch từ khi Tạ Bách Viễn đến vẫn luôn chú ý đến hành động của hắn. Khi nhìn thấy hắn phát hiện chiếc cốc kia, sau đó thấy hắn hỏi rồi đọc tờ giấy, trái tim vốn đang căng thẳng càng đập nhanh hơn. Nhưng khi Tạ Bách Viễn dùng hành động dời chiếc cốc kia sang một bên như không nhìn thấy, trái tim của cậu ta lại tựa như diều đứt dây mà rơi xuống.

Hứa Trạch từng nghe nói cách xử lý của Tạ Bách Viễn rồi, tất cả các món quà đều bị từ chối như nhau hết. Cậu ta chỉ nghĩ một ly trà hoa cúc để giảm nhiệt cũng chẳng sao, nhưng khi thật sự bị từ chối, thì vẫn có cảm giác thất vọng.

Tạ Bách Viễn sao có thể có để ý người như mình chứ.

Chuyện trà hoa cúc Tạ Bách Viễn không hề để trong lòng, hắn chỉ hoàn thành nhiệm vụ của mình như trước đây, sau đó lúc thư viện đóng cửa thì thu dọn đồ đạc rồi rời đi. Cuối cùng những người ở lại lác đác không còn mấy người. Tạ Bách Viễn vào lúc đăng ký mượn sách nhìn vị trí của mình một cái, thì nhìn thấy một bóng người mảnh khảnh bước tới cầm lấy chiếc cốc bị để lại kia.

Một người… con trai.

Cậu ta cẩn thận đi qua, cẩn thận rời đi, rõ ràng là đến lấy lại đồ của mình, nhưng lại như đang chột dạ vậy.

Tạ Bách Viễn nhìn thấy người nọ dường như theo thói quen cúi mặt xuống, cùng với phần tóc mái hơi dài kia, hắn luôn có cảm giác có vẻ như đã từng gặp ở đâu đó.

"Em ơi, thẻ mượn sách." Cô quản lý thư viện nhắc nhở hắn.

"Cảm ơn." Tạ Bách Viễn cầm sách, lúc đi đến cầu thang thì lại nhớ ra mình đã từng gặp được người nọ ở đâu.

Lần trước không cẩn thận va phải người nọ, cậu ta cũng thích đồng tính? Thôi vậy, thích hay không thích cũng chẳng liên quan gì đến mình lắm, nếu thật sự tỏ tình thì từ chối là được.

Bầu trời đêm bên ngoài rất tối, sau lưng Tạ Bách Viễn đeo cặp, lúc đi đến ngã tư thì chợt nhớ đến lời của Thẩm Thuần. Thật ra trước đó bị nóng trong người cũng chỉ hai ba ngày là khỏi rồi, không cần mua thuốc. Nhưng hôm nay đã nói với Thẩm Thuần như thế rồi, cứ đi một chuyến cũng không sao.

Tạ Bách Viễn đổi hướng, có điều lúc đó lại phát hiện tiệm thuốc của trường đã đóng cửa rồi, muốn mua thuốc thì phải đi ra ngoài trường.

Hắn hơi do dự một chút, vẫn lựa chọn về ký túc xá.