Editor: Mèo yêu Cá
Mặc dù không có tiết vào buổi sáng, hắn cũng đã quen ngủ sớm dậy sớm, buổi sáng lúc thức giấc rất nhẹ nhàng, dường như lúc nào Tạ Bách Viễn tỉnh dậy thì giường bên kia đã không thấy người nữa, chỉ là thỉnh thoảng hắn tỉnh dậy, tiếng nước có hơi lớn, hắn mơ màng mở mắt ra, sẽ nghe được một lời xin lỗi nhỏ nhẹ.
Quần áo giày dép chưa từng vứt bừa, cho dù là tài liệu đã được sử dụng cũng sắp xếp rất ngăn nắp, trên người cũng chưa từng có mùi lạ gì, khiến người ở cùng một không gian với cậu cảm thấy rất thoải mái.
Rõ ràng thời gian quen biết không hề lâu, quan hệ cũng không tính là thân thiết, nhưng thật sự khiến Tạ Bách Viễn phải nghĩ đến. Hắn luôn có chút ký ức cực kỳ rõ ràng kia, tựa như bản thân hắn lúc vô thức đã quan sát người trước mắt này.
Nếu như không phải là quan tâm, ai lại đi nhớ kỹ những chi tiết này, có lẽ…
"Thỉnh thoảng em có nhìn thấy, lúc Chủ tịch ăn mỳ cho thêm rất nhiều ớt, lại biết được anh là người miền Nam từ những người khác, nên suy đoán chắc là sẽ ăn được cay." Thẩm Thuần cười nói.
"Thì ra là như vậy." Tạ Bách Viễn có hơi thất vọng.
"Chủ tịch, chúng ta cứ chặn ở cửa thế này à?" Thẩm Thuần nhìn người đang hơi ngây ngẩn ở phía trước nói.
"Xin lỗi." Tạ Bách Viễn hoàn hồn, sắc mặt đã khôi phục lại sự lạnh lùng nghiêm túc, có điều động tác xoay người lại càng thêm vội vàng.
Giống như một con thỏ bị giẫm phải đuôi vậy, Thẩm Thuần nhìn người đang cầm quần áo tiến vào nhà tắm nghĩ.
[Ký chủ, vừa rồi chỉ số nhịp tim của Tạ Bách Viễn rất cao đó.] 521 báo cáo.
[Còn trẻ mà đã có dấu hiệu của bệnh tim, thật đáng thương.] Thẩm Thuần cười nói.
[Ai bảo thế, sức khỏe của nhân vật công chính không có vấn đề gì hết.] 521 nói.
Tần suất đập cùng với mức độ kí©ɧ ŧɧí©ɧ rõ ràng là rung động mà. Nhân vật công chính thích ký chủ, một khi ký chủ đáp lại, về cơ bản chắc chắn nhiệm vụ sẽ hoàn thành. Nhưng hệ thống không thể trực tiếp can thiệp vào chuyện yêu đương của ký chủ được, cho nên không thể nói gì.
[Ồ, cũng có khả năng là ăn cay nhiều quá.] Thẩm Thuần cười nói.
521: [Ồ, ra vậy]
Cũng không phải là không có khả năng này.
[Đương nhiên rồi, tao còn có thể lừa mày à?] Thẩm Thuần khẳng định nói.
521 cảm thấy bản thân có lẽ phải điều tra dữ liệu trung tâm của mình một chút, nhất định là do mình đã xuất hiện vấn đề nào đó rồi.
Tạ Bách Viễn rất thích ăn cay, miền Nam sông nước ẩm ướt, Đại học A tuy là ở miền Bắc, nhưng ăn dầu muối ớt hơi nhiều một chút, rất dễ bị nóng trong người.
Tuy là bề ngoài Tạ Bách Viễn không biểu hiện gì, nhưng trong miệng lại đang bỏng rộp, như bị thiêu đốt.
May mà bình thường hắn cũng ít nói, giảm bớt tần suất nói chuyện cũng không quá khó chịu gì.
"Chủ tịch, nếu trong miệng bị rộp thì vẫn nên uống thuốc cho nhanh khỏi." Thẩm Thuần ngồi ở phía đối diện điều khiển nhân vật trong trò chơi và nói.
Đêm đó ăn uống no nê, lại đi bộ trở về, cho dù là mấy tên nhóc choai choai cũng không có tinh thần chơi game nữa. Thế nhưng loại chuyện này lúc nào cũng có thể hẹn, sau khi quen nhau vào tối đó, khi bọn họ chơi game cũng sẽ kéo cậu theo chơi cùng.
Thẩm Thuần từng tiếp xúc không ít trò chơi, cho dù là tên của nhân vật có chỗ thay đổi, nhưng cơ bản đều giống như, cộng thêm khả năng quan sát rất mạnh của cậu, phản ứng cũng nhanh, lúc chơi càng giống như một người chơi già dặn kinh nghiệm hơn.
Nghe lời này của cậu, tay của Tạ Bách Viễn hơi dừng lại, pháp sư vốn dĩ đang định tàn sát làm mất pentakill năm mạng, Thẩm Thuần điều khiển chiêu cuối của nhân vật đánh xuống.
"Cướp mạng pentakill của Chủ tịch chúng ta, đàn em trâu bò quãi!"
"Chủ tịch lấy được pentakill, đó chẳng phải là chuyện đơn giản như đang giỡn sao? Đây gọi là khiêm tốn, cậu thì biết cái gì?"
Nghe thấy lời đó từ loa, mấy người khác đồng loạt chậc một tiếng.
Rượu làm say lòng người: Cảm ơn Chủ tịch đã nhường.
Bên Tạ Bách Viễn không mở mic, chỉ yên lặng điều khiển nhân vật về khu an toàn, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Thuần. Hắn lại không hề cảm thấy cậu cố tình cướp mạng của mình, chỉ là: "Là sao?"
Hắn đang hỏi chuyện mình bị nhiệt miệng, sao người này lại biết được?
"Lúc sáng thấy Chủ tịch anh đang lật miệng ra trước gương." Thẩm Thuần ngước mắt nhìn hắn rồi cười nói.
Người bình thường nhìn gương rồi lật miệng ra để nhìn nhiệt bên trong là chuyện hết sức bình thường, bị người ta nhìn thấy cũng chẳng sao. Nhưng khi hành động này bị Thẩm Thuần nhìn thấy, trong thoáng chốc cảm giác nôn nao khó tả nổi lên trong lòng, Tạ Bách Viễn vô thức lướt ngón tay, đột nhiên trong loa truyền đến âm thanh.
"Chủ tịch, tôi không cố ý cướp bùa của cậu đâu! Sao cậu đang đánh chiêu cuối mà dừng lại thế?"
Con đường phía trước dài và trắc trở(*): Không sao.
(*) 道阻且长,行则将至。(Thi Kinh)
Đạo trở thả trường, hành tắc tương chí.
Con đường phía trước dài và trắc trở, chỉ cần kiên cường bước tiếp thì sẽ đến được đích.
Thực lực của Tạ Bách Viễn thực sự rất mạnh, cho dù có mắc lỗi một ván, muốn thắng đẹp ở trận tiếp theo, đối với hắn mà nói cũng không phải chuyện quá khó khăn.