Chuyên Nghiệp Cắt Tơ Hồng

Thế giới 1 - Chương 18: Chủ tịch có tập à, dáng người rất chuẩn

Editor: Mèo yêu Cá

Ký túc xá trước kia chỉ có một người bây giờ lúc mở cửa đã có thể nhìn thấy ánh sáng. Thẩm Thuần đang ngồi trên giường chơi game, thỉnh thoảng nghe thấy trong mic truyền đến giọng của người khác, có vẻ rất sôi nổi.

"Chủ tịch về rồi." Thẩm Thuần nghe thấy tiếng mở cửa thì ngẩng đầu lên nhìn một cái.

"Ừm." Tạ Bách Viễn đáp lại một tiếng.

"Chủ tịch online nào!"

"Mấy ván này bọn tôi chơi rất thuận lợi, Chủ tịch mau kéo bọn này đi."

"Đàn em chơi xạ thủ cũng lợi hại phết, mạnh mạnh hợp tác, đánh đâu thắng đó."

Loại ồn ào rõ ràng như thế này trước đây cảm thấy phiền bao nhiêu thì bây giờ lại thấy sôi nổi bấy nhiêu.Tạ Bách Viễn treo cặp lên, vốn định đi tắm trước, lúc quay đầu lại thì nhìn thấy hộp thuốc nhỏ đặt trên bàn, thuốc xịt miệng, điều trị bệnh viêm nhiệt miệng.

"Là cậu mua à?" Tạ Bách Viễn quay đầu hỏi: "Không phải tôi đã nói là tôi tự mua à?"

Thẩm Thuần tắt mic, ngẩng đầu cười nói: "Em nghĩ hôm nay Chủ tịch về muộn, có lẽ tiệm thuốc đã đóng cửa nên tiện đường mua luôn, không cần khách sáo đâu ạ."

Bởi vì sự bẩm báo ân cần của 521, Thẩm Thuần đúng là tiện đường.

"Tôi chuyển tiền cho cậu." Tạ Bách Viễn cầm hộp thuốc đó mà cảm thấy có chút không biết phải làm sao, trong lòng hắn đang sùng sục tựa như nước sôi vậy, trên mặt lại cố gắng đè nén biểu cảm xuống.

Với sự quan tâm của những người khác cũng vậy, hắn không để ý là thật sự không để ý, mà khi đã để ý thì sẽ quan tâm.

Thì ra có đôi khi thật sự không cần nhìn một vài hành động, mà là không đúng người, thì sẽ cảm thấy có gì đó không thích hợp.

"Được ạ." Thẩm Thuần thản nhiên đáp lại.

Nước sôi trong lòng Tạ Bách Viễn kia mới từ từ khôi phục lại sự bình tĩnh, Thẩm Thuần chỉ coi mình là bạn bè mà thôi.

Chuyển tiền xong, Tạ Bách Viễn nhìn biểu cảm Thẩm Thuần nghiêm túc nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, đột nhiên cảm thấy không khí trong phòng có hơi khó nán lại, quay người đi vào phòng tắm.

Lúc cửa đóng lại Thẩm Thuần co chân lên, một tay chống trên mặt đưa mắt nhìn về phía cửa phòng tắm một cái, ánh mắt có chút âm trầm. Nảy sinh tình cảm với mình không phải là chuyện tốt đẹp gì, xem ra ký túc xá này không thể tiếp tục ở lâu hơn nữa rồi.

Chuyển nhà thật sự cực kỳ phiền phức, nhưng cậu vẫn phải chiếm giường. Mặc dù chuyện tình cảm này không thể dựa vào việc tránh mặt là cắt đứt được, nhưng gần quá cũng sẽ xảy ra vấn đề.

Từ những gì 521 báo lại, Hứa Trạch đã bắt đầu thử theo đuổi Tạ Bách Viễn rồi, người nọ nhìn thì hướng nội, nhưng có tính kiên trì rất cao.

Tạ Bách Viễn tắm xong, vốn định mặc quần đùi và áo thun ngắn tay như bình thường, nhưng đến khi đứng trước gương lau tóc, trong tim không hiểu sao lại đột nhiên dâng lên một suy nghĩ.

Có lẽ hắn có thể thử xem xu hướng tính dục của Thẩm Thuần. Trước kia chỉ là hắn suy đoán, chứ không hề được chứng minh rằng đối phương là trai thẳng.

Cửa phòng tắm được mở ra, Thẩm Thuần chơi hai ván rồi cất đi, đang xem kế hoạch học kỳ này của mình, cậu cần phải có bằng lái xe cấp 4 và các loại chứng chỉ khác nhau. Nếu phải sống một đời, loại chuyện thêm hào quang này không chê ít.

Cậu thả lỏng đầu óc, cũng khó tránh khỏi lúc nơi nào đó có tiếng động sẽ nhìn lên, mà cảnh tượng khi nhìn thấy kia khiến cậu hơi nhíu mày.

Là đứa con của trời, cho dù kết cục có bi thảm, Tạ Bách Viễn cũng có điều kiện về ngoại hình cực kỳ xuất sắc.

Vai rộng eo nhỏ thì khỏi cần nói rồi, cơ bụng cũng rất mịn màng và săn chắc, không hề nổi từng múi không đẹp mắt, ngược lại càng thêm hấp dẫn ánh mắt của người khác.

Màu da của Tạ Bách Viễn thiên về trắng, bình thường thích mặc đồ sáng màu, cộng thêm nguyên nhân tính cách, cho nên con người có vẻ cực kỳ lạnh lùng. Nhưng bây giờ khi hắn xuất hiện chỉ mặc chiếc quần đùi, dưới ánh đèn lộ ra làn da tựa như ngọc, khiến người khác muốn làm gì đó.

Ham muốn phá hủy trời sinh của con người? Hình như cũng hơi đúng.

Thẩm Thuần thích con trai, cậu cũng tự nhận mình không phải thánh nhân, sắc đẹp ở ngay trước mắt, sao có thể không khiến người khác thèm chảy nước miếng chứ.

Thẩm Thuần dừng lại động tác tay trên bàn phím, dùng ngón tay vỗ nhẹ vào má, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Tạ Bách Viễn.

Ánh mắt của cậu cũng không có gì gọi là tà da^ʍ cả, giống như đang thưởng thức. Nhưng ánh mắt không chút kiêng dè gì kia lại khiến Tạ Bách Viễn căng thẳng đến mức cùng tay cùng chân, lông tơ cũng hơi dựng lên.

Làn da vốn trắng như ngọc lại nổi lên màu hồng nhạt, Tạ Bách Viễn cố gắng bình tĩnh nhìn về phía Thẩm Thuần, nói: "Nhìn gì?"

Thẩm Thuần nhìn màu hồng nhạt kia, trong lòng khẽ chậc một tiếng rồi đáp lại: "Chủ tịch có tập ạ, dáng người rất chuẩn."

Không chuyển nữa, chuyển cái lờ!