————————
Chỗ ba người Trương Bằng Phi cách khá xa, tuy có thể mơ hồ nghe được tiếng khóc, nhưng không có nghe được âm thanh kinh khủng giống mấy người kia.
Mới đầu Lưu Tiểu Sa còn có thể nghe được một vài tiếng tự hỏi của Qua Tử cách một lớp cửa xe, nhưng theo tiếng nhai nuốt đáng sợ vang lên, giọng nói của Qua Tử cũng biến mất.
Hắn không rõ phía bên kia xảy ra chuyện gì, nhưng chỉ cần suy nghĩ một chút , da đầu liền run lên.
Giang Lăng và Tô Dao Linh cũng đứng cạnh cửa xe, chỉ có Lưu Tiểu Sa muốn tránh xa một chút, nhưng lại không dám cách hai người quá xa.
Hắn biết rõ hai người này là vì canh giữ cửa ngăn ngừa phát sinh chuyện ngoài ý muốn, Giang Lăng thì không nói, dù sao cũng là nam sinh, nhưng còn Tô Dao Linh…
Đây quả thật là cái người cùng lớp ba năm cấp ba với hắn sao?
Lần đầu tiên Lưu Tiểu Sa cảm thấy chính mình chưa bao giờ thực sự hiểu rõ người bạn cùng lớp không có chút gì nổi bật, luôn yên lặng ngồi trong góc, giống người trong suốt này.
Một bên khác, người canh giữ cửa chính là Trương Bằng Phi, Tống Quế và Lộ Liêu Liêu đứng phía sau hắn, hai người đứng rất gần nhau.
Bỗng nhiên, Tống Quế cảm giác túi áo mình động đậy, cô thò tay vào túi kiểm tra xong liền cứng người lại.
Bên ngoài đường hầm lần nữa xuất hiện ngọn đèn yếu ớt, len lỏi vào toa xe cũ nát ánh sáng lờ mờ quỷ dị, cũng chiếu sáng vẻ mặt hoảng sợ của Tống Quế.
Trương Bằng Phi đang cẩn thận lắng nghe thanh âm bên ngoài, liền nghe Tống Quế nhỏ giọng nói, “Sao, làm sao bây giờ… vé tàu của tớ, mất rồi…!”
Trương Bằng Phi cả kinh: “Sao lại mất được? Rơi mất sao? Cậu thử tìm xung quanh xem có phải không cẩn thận làm rơi rồi.”
Hắn mở ra đèn pin điện thoại di động đưa cho Tống Quế, điện thoại lượng pin chỉ còn 30%, Tống Quế hoang mang rối loạn tìm kiếm, Lộ Liêu Liêu cũng đi theo nói: “Tớ tìm giúp cậu!”
Hai người tìm một vòng, xung quanh cái gì cũng không có, cũng không có địa phương có thể giấu đồ.
Tống Quế như hỏng mất mà đẩy ra Lộ Liêu Liêu: “Vừa rồi chỉ có cậu ở cạnh tôi, có phải cậu lấy trộm của tôi không! Rõ ràng tôi cảm thấy có người vạch túi áo mình ra, ngoài cậu thì còn ai nữa?!”
Lộ Liêu Liêu thần sắc hoảng loạn, “Làm…làm sao có thể. Cậu sao có thể nghĩ như vậy được? Chúng ta là bạn tốt của nhau mà…”
Trương Bằng Phi cũng nói, “Đúng vậy, Liêu Liêu không có khả năng làm ra loại chuyện này đâu!”
“Vậy đưa tay cậu ra cho tôi xem!”
Trên người Lộ Liêu Liêu không có túi, ngoại trừ bàn tay đang nắm chặt của cô.
Lộ Liêu Liêu cắn môi, “Cậu không tin tớ?”
Tống Quế quát lên, “Trừ cậu ra không còn ai khác! Cậu nếu không làm, vậy chứng minh cho tôi xem!”
Lộ Liêu Liêu đứng im tại chỗ, một lúc sau tức giận nói, “Được, tôi cho cậu xem!”
Cô xoè ra hai tay, lòng bàn tay đã bị móng tay bấm ra vài miệng vết thương đang chảy máu.
Tống Quế cùng Trương Bằng Phi ngây ngẩn cả người.
Biểu cảm hai người khác nhau, ánh mắt lại cùng lộ ra vẻ khó hiểu.
Vừa rồi xác thật là Lộ Liêu Liêu sờ trộm túi Tống Quế.
Nhưng thời điểm thò tay vào trong, Lộ Liêu Liêu phát hiện trong túi áo Tống Quế chỉ có vài thứ linh tinh, căn bản không hề có vé tàu! Hai túi áo trên đều giống nhau.
Ban đầu, cô là cho rằng Tống Quế đem vé của mình giấu ở nơi khác, để lừa gạt chính mình.
Nhưng sau đó phản ứng của Tống Quế không giống như đang diễn chút nào, hơn nữa ở vào hoàn cảnh nguy hiểm như hiện tại cũng không cần thiết phải diễn kịch.
Hoặc là vé tàu của Tống Quế làm mất từ trước đó, hoặc chính là trong bóng tối có thứ lặng yên không một tiếng động lấy trộm vé của hai người.
Nhưng thật sự có thứ đồ vật như vậy sao?
Tống Quế không nhìn thấy gì trong tay Lộ Liêu Liêu, sau khi kịp phản ứng lại, cô vội vàng nói: “Thật sự xin lỗi, Liêu Liêu, tớ không phải cố ý nghi ngờ cậu, tớ chỉ là quá sợ hãi…”
Lộ Liêu Liêu vốn là ở cạnh Tống Quế chỉ vì tấm vé, hiện tại đã biết, cô liền ghét bỏ lui ra phía sau vài bước, “Không cần nói nữa, cậu tránh xa tôi ra.”
Trương Bằng Phi nhìn hai người bọn họ, hiếm khi không mở miệng an ủi Lộ Liêu Liêu.
Trong bóng tối, tiếng khóc càng phát ra chói tai…
Tống Quế bỗng nhiên nói, “Các cậu có cảm thấy, tiếng khóc của đứa bé rất đáng thương không? Hay là, hay là chúng ta đi giúp đỡ nó…”
Cô lẩm bẩm quay người, đi về hướng cửa đóng chặt.
Cùng lúc đó, toa xe số 2.
Ánh sáng ngoài cửa sổ ngắn ngủi chiếu lên mặt Lưu Tiểu Sa, ngũ quan hắn bình thường, nhưng đôi mắt bé như hạt đậu nhìn có vẻ gian ác, cộng thêm vóc dáng thấp bé, cùng Giang Lăng so sánh là khác nhau một trời một vực.
Hắn ngày thường ghét nhất chính là loại người ưu tú cả về thành tích lẫn bề ngoài giống như Giang Lăng, nhưng lúc này chỉ cần có thể sống sót cũng không nói tới cái gì thích hay không thích.
Tiếng tàu chạy ầm ầm rung động, Tô Dao Linh liếc mắt nhìn thời gian, dựa theo thông báo vừa rồi, mười lăm phút đã qua được một nửa, chỉ cần chịu đựng qua sáu bảy phút nữa là bọn họ có thể an toàn thông qua được trạm này.
Nhưng vẫn luôn “gian ác” Lưu Tiểu Sa đột nhiên mở miệng nói, “Nó khóc thật sự rất đáng thương, còn chưa đi tới thế giới này liền sẽ chết mất…”
Lời còn chưa nói hết, Tô Dao Linh ở trước mặt liền cho hắn một quyền.
Lưu Tiểu Sa trước mắt quay cuồng, mũi chảy máu, té xỉu tại chỗ.
Giang Lăng: “…”
Bốn chữ lập tức xuất hiện trong đầu hắn.
Thiết quyền tàn nhẫn*.
(*nắm đấm sắt)
Tô Dao Linh xoa nhẹ nắm tay, ngẩng đầu nhìn về phía hắn. Ánh sáng lờ mờ không rõ, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng thiếu niên cao gầy.
Giang Lăng lập tức giơ tay: “Tôi một chút cũng không cảm thấy nó đáng thương, hiện tại đáng thương chỉ có chúng ta bị bắt trốn chạy khắp nơi đây.”
Lưu Tiểu Sa tuyệt không phải kẻ tốt lành gì, cậu ta cũng không có khả năng tại thời điểm này đồng tình đứa bé quỷ dị kia, giống như Qua Tử chỉ đơn giản vì một tấm vé mà trở nên điên cuồng, hiển nhiên, đây là “dị thường”.
Mà có thể lập tức phát hiện Lưu Tiểu Sa phát sinh dị thường, hơn nữa áp dụng phương thức đơn giản mà thô bạo ngăn cậu ta làm ra sự tình phiền toái gì giống như Tô Dao Linh.
Tốc độ phản ứng có thể nói…nhanh đến cực hạn.
Thấy Giang Lăng giơ tay đầu hàng tự chứng minh trong sạch, Tô Dao Linh cười một tiếng, “Sợ cái gì, tôi cũng không đánh cậu.”
Giang Lăng:…
Những lời này nghe không hề có sức thuyết phục.
“Nhưng mà, nếu tôi thật sự có vấn đề,”
Hắn liếc nhìn Lưu Tiểu Sa nằm bẹp trên mặt đất: “Thực ra tôi hy vọng cậu có thể như vậy đấm tôi một quyền.”
Nếu tỉnh táo sẽ phát điên, thà mất đi ý thức, ngược lại còn có thể sống sót.
Tô Dao Linh: Rất tốt, chưa từng gặp qua người chủ động yêu cầu như vậy.
Giang đồng học tôi rất coi trọng cậu.
Lúc này, tiếng khóc nghe càng thảm thiết chói tai hơn, giống như ngay tại phía sau ván cửa, theo kẽ hở truyền tới, kèm theo tiếng ken két như là có vậy gì động đậy trên cửa.
“Oa!!!!! Oa!!!!!……”
Thanh âm đã gần sát bên tai.
Tay nắm cửa ‘cạch cạch’ rung lắc, từ trong khe hở hơi nhỏ ở giữa chui ra một thứ đồ hơi mỏng, máu thịt lẫn lộn, vật kia giống như là bị thô bạo nhét vào, sau đó một phát bắt được áo khoác buộc tại tay nắm cửa.
Ngoài cửa sổ loé lên ánh đèn đường, Giang Lăng cũng đã chiếu đèn điện thoại lên, lúc này mới thấy rõ, cái thứ máu thịt không rõ ép ra kia là một bàn tay nhỏ bé cốt nhục vặn vẹo.
Nhưng cánh tay này lại có sức lực vô cùng lớn, hung hăng nắm chặt áo khoác, lay động, vặn vẹo, tay nắm cửa cũng phát ra âm thanh ‘kèn kẹt’ không chịu nổi.
Phịch một tiếng chấn động mạnh, tay nắm cửa triệt để biến dạng, một bên còn rơi trên mặt đất phát ra tiếng vang.
Ngay lập tức cửa bị đẩy ra, tiếng khóc không còn bị ngăn cản, càng trực tiếp phát ra khủng bố, đâm vào màng tai đến phát đau.
Cục thịt nhỏ màu máu kinh tởm bò tiến đến.
Không có môi, miệng há to giống như lỗ máu, đồng thời phát ra tiếng khóc thảm thiết.
Hai người duy nhất trong toa xe còn thanh tỉnh bốn mắt nhìn nhau.
Tuy thấy không rõ biểu cảm đối phương, nhưng là——
Tô Dao Linh: “Tiếng khóc của nó quả thật rất có sức mê hoặc.”
Giang Lăng chần chờ: “… Muốn tôi giúp cậu đến một đấm sao?”
Tô Dao Linh bước tới cửa, “Không cần.”
Cô bỗng tiến lên, dùng tư thái cự kỳ dịu dàng ôm lấy quỷ anh, trong miệng đứa trẻ phát ra tiếng giống như là khóc, lại giống như là cười.
Giang Lăng đã chuẩn bị tốt tư thế tuỳ thời chạy trốn.
Thông báo nói rất rõ ràng, cùng thứ đồ khóc điên cuồng không ngớt này một chỗ quá một phút, sẽ trái với quy tắc, từ lúc quỷ anh bò vào nơi này hắn lập tức bắt đầu tính toán.
Nhưng sau đó hắn nhìn thấy Tô Dao Linh đưa tay sờ sờ đầu quỷ anh.
Động tác vô cùng ôn nhu săn sóc.
Tiếp theo cô từ trong túi áo của mình lấy ra vật gì đó, bắt đầu thao tác.
Tiếng khóc đột nhiên dừng lại.
Toàn bộ toa xe an tĩnh ba giây đồng hồ.
Sau đó, tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Nhưng tiếng gào thét không giống người này cũng không duy trì được vài giây, liền không cách nào phát ra được nữa——
Thứ mà Tô Dao Linh lấy ra, chính là đồ may vá trong túi áo đồng phục.
Cô vẫn còn đang loay hoay, một kim một kim mà khâu dính lại cái mồm há to của đứa bé.
Giống hệt như nhân viên phục vụ.
Không được cùng thứ phát ra tiếng khóc đứng cùng một chỗ trong một phút.
Vậy thì làm nó không khóc được nữa.
Giang Lăng:……?
Thủ đoạn cũng quá hung ác rồi?
Lưu Tiểu Sa ung dung tỉnh lại liền chứng kiến một màn kinh hãi trước mắt.
Trong bóng tối hiện lên một người, trong ngực người nọ dường như ôm vật gì đó—đồ vật kia tựa hồ đang cố gắng dãy dụa.
Tư thế kia, giống như là người mẹ ôm lấy đứa con nhỏ.
Nhưng giờ phút này, trên người cùng tay “người mẹ” này cũng dính không ít máu của thứ trong ngực kia, tay vẫn còn đang thoăn thoắt lên xuống, đó là…
Một cây kim nhọn hoắt từng đường từng mũi mà xuyên qua khoé miệng máu thịt bầy nhầy của quỷ anh, đem khe hở chặt chẽ khâu dính lại, không cách nào phát ra thanh âm.
Ngay lúc này, toa xe phía xa cũng truyền tới tiếng động.
“Cậu đừng đi qua, rất nguy hiểm!”
Là giọng của lớp trưởng Trương Bằng Phi.
“Không sao đâu, tớ phải giúp nó, nó cần giúp đỡ, cậu không nghe thấy nó khóc rất thảm sao?” Là giọng nói có chút kỳ quái của Tống Quế.
Lộ Liêu Liêu: “Không cần ngăn cản, để cậu ta đi đi! Không liền hại chết chúng ta mất!”
Trương Bằng Phi: “Không được, tớ không thể mặc kệ!”
Sau đó, hai bóng người một trước một sau từ toa xe phía xa lao tới.
Phía trước chính là Tống Quế, cô vừa mới chạy đến chỗ nối liền toa số 3 cùng số 2 đã bị Trương Bằng Phi kéo lại.
Trương Bằng Phi không kịp thở liền gắt gao giữ chặt Tống Quế, sau đó ngẩng đầu, cũng nhìn thấy một màn này——
Đường hầm bên ngoài cứ cách một đoạn thời gian sẽ xuất hiện ánh đèn, chỉ ngắn ngủi ba giây, cũng là thời điểm tầm nhìn tốt nhất.
Trong một cái chớp nhoáng này, tất cả mọi người đều nhìn thấy khuôn mặt người đang ôm đứa trẻ, cô đang dùng kéo cắt bỏ đoạn sợi bông cứng rắn nhìn như bình thường kia, hoàn thành công đoạn cuối cùng công tác may vá của mình.
Lưu Tiểu Sa trước mắt tối sầm.
Thật là đáng sợ, chính mình rõ ràng là quá hoảng sợ nên nhìn thấy ảo giác, thấy người đang ôm quỷ anh, tay đầy máu mọc ra khuôn mặt giống hệt Tô Dao Linh.
Lưu Tiểu Sa bị doạ trợn mắt hôn mê bất tỉnh.
***
Bầu không khí trong khoang xe cực kỳ quỷ dị.
Không phải chỉ có quỷ dị, mà còn vô cùng kỳ quặc.
Lưu Tiểu Sa bất tỉnh nhân sự nằm trên mặt đất, cách gần đó, Tống Quế cùng Trương Bằng Phi ngơ ngác sững sờ tại chỗ.
Giang Lăng ẩn trong bóng tối đứng một bên, không nói một lời.
Mà cách hắn không xa, Tô Dao Linh đang ôm trong ngực—
Một cục thịt nho nhỏ hình người đang không ngừng nhỏ xuống thứ gì đó.
Tô Dao Linh đương nhiên không phải thương hại nó, động tác trên tay cô cực kỳ nhanh chóng, chỉ trong vòng một phút đã đem mồm đứa bé khâu kín lại. Người làm loại thao tác này nếu không có một chút kỹ xảo cùng tâm lý chống đỡ áp lực, tuyệt đối không thể làm được.
Tiếp đó, mọi người nhìn thấy cô đi trở về toa số 3, đem đồ vật đang nhúc nhích trong tay ném vào trong ngực người giấy nhân viên phục vụ.
Nhân viên phục vụ vẫn bất động: ?
Tô Dao Linh đương nhiên không có khả năng vẫn luôn ôm thứ này, những người khác đoán chừng cũng không ai dám tiếp nhận, đặt ở trên mặt ghế lúc sau liền không cách nào ngồi xuống, cũng may còn có cái công cụ tiện lợi này.
Làm xong hết thảy, cô vươn tay ở tại trên người giấy lau qua lại vài cái.
Nhân viên phục vụ: ???
Nụ cười quỷ dị trên mặt nó đã hoàn toàn biến mất, má hồng đỏ rực, gương mặt nhuốm máu trắng bệch, còn có cái miệng vẽ thành một đường thẳng.
Trương Bằng Phi trực tiếp cà lăm: “Cậu, cậu, cậu, tôi, cậu, cậu làm sao sẽ…….?”
Tô Dao Linh quay đầu: “Yên tâm, tôi không điên.”
“Vậy thứ kia, kia……”
“Không nhìn thấy sao, quỷ anh?”
Trương Bằng Phi:…
Đã nhìn ra, quỷ anh, nhưng là khϊếp sợ.
Thời gian đã sớm qua một phút, nhưng hiện tại lại không có phát sinh sự tình quỷ dị nào khác.
Dường như phương pháp làm quỷ anh không phát ra tiếng khóc của Tô Dao Linh thật sự có hiệu quả, Giang Lăng cũng buông xuống ý tưởng sẵn sàng chạy trốn, đi theo nữ sinh quay về toa xe số 3.
Nhân viên phục vụ người giấy không động đậy để cô tuỳ ý làm bậy có thể lý giải, nó chỉ nguy hiểm thời điểm bị kích động, ở trạng thái không có động tĩnh, ngay cả một nữ sinh cấp ba cũng có thể đơn giản cướp đi vũ khí của nó.
Nhưng quỷ anh lại không giống……
Giang Lăng giơ lên di động, mượn ánh sáng kiểm tra xung quanh xem còn có thứ nguy hiểm nào khác hay không, một bên hỏi cô, “Cậu là làm như thế nào? Vì sao đứa bé kia không phản kháng?”
Hắn nói, “Tôi rõ ràng tận mắt nhìn thấy nó dùng một tay bẻ gãy tay nắm cửa.”
“Sức lực lớn nhất của nó chính là hai tay, nhưng hiển nhiên cũng không phải tùy thời có thể phát ra lực lượng lớn như vậy, nếu như bị nó bắt được, cho nó thời gian, xác thực có là xương cốt bằng sắt cũng phải xong đời, nhưng ngược lại nhược điểm cũng rất rõ ràng.”
Bởi vì ánh sáng không tốt, đám người Giang Lăng không cách nào nhìn thấy cô dùng tốc độ tay cực nhanh, trước tiên đem hai tay nhỏ của nó trói chặt, sau đó vặn đến một góc độ khiến nó không thể nào tóm được cô, tiến hành công đoạn “khâu vá”.
Cô có thể thành công, còn có một nguyên nhân cực kỳ quan trọng.
Tô Dao Linh phán đoán, năng lực công kích vật lý của nó cũng không phải rất mạnh, sức mạnh của bàn tay đều chỉ là vì để thuận tiện nó có thể di chuyển trong toa xe tìm kiếm hành khách chạy trốn.
Khả năng thực sự đáng sợ của nó chỉ sợ là trên tinh thần——
Vì vậy trong điều khoản đặc thù mới quy định ở chung một phút sẽ xong đời, kết cục của Qua Tử đã chứng minh điều này, tuy không biết xảy ra chuyện gì, nhưng trạng thái điên cuồng của Qua Tử lúc đó so với trạm trước tệ hơn rất nhiều.
Đáng sợ nhất không phải là không chống lại nó, mà là không có ý tưởng chống lại nó, thậm chí sẽ chủ động tiếp cận, đồng tình nó, sau đó—
Giang Lăng cầm theo điện thoại sáng ngời tiến vào toa số 3, khiến cho mọi người có thể nhìn rõ tình trạng thê thảm của Qua Tử.
Bên cạnh cột sắt tàu điện ngầm, có một đống thịt và xương đã không thể gọi là “con người”, nếu cẩn thận xem xét, vẫn có thể tìm được dấu vết gặm cắn trên đó.
Qua Tử vì không nỡ để nó đói khát, nên đã chủ động hiến mình làm đồ ăn.
***
_________