————————
Cảm giác buồn nôn hoà tan sự sợ hãi của Tống Quế, cô ở cạnh Trương Bằng Phi nôn ra một trận.
Trên đồng phục của Tô Dao Linh cũng có mảng lớn máu đen, nhưng cô tựa hồ không thèm để ý.
Giang Lăng nhìn quanh bốn phía, hỏi, “Lộ Liêu Liêu đâu?”
Hắn cũng không phải là ưa thích gì Lộ Liêu Liêu, sở dĩ cố ý hỏi là vì ở thời khắc đặc thù như hiện tại, nếu có người phát điên giống như Qua Tử cũng thật sự rất nguy hiểm.
Mặc dù Qua Tử cũng không công kích bọn họ.
Nghe đến cái tên này, sắc mặt Tống Quế có chút biến hóa, nhưng cũng may xung quanh quá tối nên không ai nhìn rõ vẻ mặt của cô, Tống Quế vốn muốn cùng bọn họ đề cập đến chuyện mình mất vé tàu, nhưng lại thoáng nhìn qua người giấy ở trong góc, liền nuốt lời đã lên đến cổ họng xuống.
Trương Bằng Phi giờ mới nhớ ra, hắn vỗ đầu một cái, quay người chạy về toa xe phía xa, “Liêu Liêu, an toàn rồi, cậu mau ra đây đi!”
Khoảng cách hai toa cũng không xa, hắn chạy về toa số 5 tìm kiếm, liền trông thấy một nữ sinh mặc váy trắng đang co rúm trong một góc, vội vàng nói, “Tô…Giang Lăng bọn họ giải quyết xong thứ kia rồi, giờ ở một mình quá nguy hiểm nên chúng ta trước cùng bọn họ hội hợp đã.”
Lộ Liêu Liêu ngẩng đầu, lại doạ Trương Bằng Phi nhảy dựng.
Nữ sinh sắc mặt trắng bệch không còn chút máu, tuy rằng Lộ Liêu Liêu vốn rất trắng nhưng hiện tại nhìn kỹ cô không khác gì người giấy, hơn nữa hai mắt trũng sâu, trong mắt lộ ra sợ hãi.
Tuy suýt chút nữa bị doạ sợ nhưng Trương Bằng Phi nhanh chóng phản ứng lại, bộ dáng Lộ Liêu Liêu lúc này giống như chim sợ cành cong, có lẽ một mình ở chỗ này thật sự sợ hãi không nhỏ, bằng không cũng không đem lòng bàn tay bấu thành nhiều miệng vết thương như vậy.
Hắn nâng Lộ Liêu Liêu dậy, lần này cô không giống trước kia đẩy hắn ra.
Có lẽ Tống Quế không ở bên cạnh, người hiện tại cô có thể dựa vào cùng tin cậy cũng chỉ có chính mình.
Trương Bằng Phi tự nhiên sinh ra một loại ý thức trách nhiệm.
Hắn nhất định phải bảo vệ Lộ Liêu Liêu thật tốt.
Hai người trở lại toa xe số 3.
***
Giang Lăng đưa mắt nhìn thời gian, cách mười lăm phút chỉ còn chưa đầy nửa phút.
Trạm này tuy mạo hiểm sống sót qua, nhưng hắn cảm giác có chút không đúng.
Nếu là trước kia, Lộ Liêu Liêu cùng Tống Quế luôn đứng chung một chỗ, nhưng lúc này hai người cách nhau rất xa, mà người đứng ở bên cạnh bảo hộ cô lại biến thành Trương Bằng Phi, về phần Lộ Liêu Liêu từ lúc trở về vẫn một mực nắm chặt bàn tay của mình.
Giang Lăng có thể ngửi thấy mùi máu tươi.
Lộ Liêu Liêu rốt cuộc đang cố chống cự thứ gì dựa vào việc tự mình hại mình?
【Đông, đang, đinh, đang. 】
【Đã đến trạm Công an thành phố. 】
【Hành khách xuống tàu xin vui lòng chú ý khoảng trống giữa đoàn tàu và sân ga, hành khách xuống tàu hãy xuống từ phía cửa xe bên phải. 】
Theo tốc độ tàu dần chậm lại, tạp âm cũng dần biến mất.
Tàu điện ngầm sắp vào ga, cửa tàu mục nát ken két… mở ra.
Bên ngoài sân ga một mảnh đen kịt không nhìn thấy thứ gì.
Tống Quế đột nhiên nói, “…Chúng ta, chúng ta xuống ở chỗ này đi.”
Giọng nói của cô có chút sợ hãi, “Đoàn tàu này quá kinh khủng, mới qua hai trạm đã chết mất một người, ai biết phía sau còn có thứ quỷ quái gì nữa hay không.”
Trương Bằng Phi vội vàng lắc đầu, “Không được, không được, hành khách cần biết gì đó chẳng phải đã viết, chưa tới trạm cuối không thể xuống tàu sao!”
Giang Lăng nói: “Nếu như xuống ở chỗ này, ai cũng không thể cam đoan có xảy ra chuyện càng nguy hiểm hơn hay không?”
Hắc ám bên ngoài so với bên trong còn đậm đặc hơn, giống như quái vật mở ra miệng lớn, chờ đợi mọi người chui đầu vào.
Hiện tại người có tiếng nói nhất không thể nghi ngờ chính là Giang Lăng, một người khác là Tô Dao Linh—— mặc dù mọi người không nói ra điểm này nhưng sự thật chính là như vậy.
Duy nhất bảo trì được trấn định cũng chỉ có hai người họ.
Giang Lăng đã nói như thế, Lộ Liêu Liêu và Trương Bằng Phi cũng không hề có ý muốn xuống tàu, Tống Quế còn chưa hoàn toàn đánh mất lý trí, loại tình huống này không khác nào một mình một người đi xuống.
Cô lui về sau mấy bước, sắc mặt tái nhợt ngồi trên ghế dài, lúc này cô cũng không hề để ý trên ghế từng có thứ đồ vật không phải người từng ngồi qua.
Tiếng chuông chói tai vang lên, nhưng vào lúc này, trong xe truyền tới tiếng vật gì đó rơi xuống đất.
Theo sát là thanh âm bò sát.
Soạt~soạt~
Trương Bằng Phi tìm nơi phát ra thanh âm, mới phát hiện quỷ anh vốn bị người giấy ôm rơi trên mặt đất, đang ngọ nguậy hướng cửa xe bò qua.
Hắn sợ tới mức mau chóng tránh đường.
Tiếng chuông chói tai vẫn còn tiếp tục nhưng tàu vẫn chưa khởi động, hiển nhiên cửa sẽ không đóng cho đến khi quỷ anh bò xuống khỏi đoàn tàu.
Sau đó hắn liền nhìn thấy Tô Dao Linh tiến lên trước, túm lấy đứa trẻ trực tiếp ném ra bên ngoài.
Oa~ô ô——
Quỷ anh bé nhỏ:……
Ta thật sự là cảm ơn ngươi, cảm ơn ngươi, bởi vì có ngươi, bốn mùa ôn hoà xinh đẹp.
Tiếng chuông lập tức chấm dứt, cửa đóng lại.
Đoàn tàu bắt đầu tăng tốc.
Mà tiếng chuông dồn dập chói tai vừa rồi cũng đem Lưu Tiểu Sa đang hôn mê đánh thức.
Hắn mở mắt, trông thấy cửa nối liền hai toa đang mở, trong toa số 3 đứng một đám người quen thuộc, liền giật mình một cái đứng dậy lao qua, khẩn trương nhìn quanh bốn phía, “Đứa bé kia đâu?”
Người giấy nhân viên phục vụ vẫn còn, nhưng đứa bé không thấy, cũng không nghe được tiếng khóc, trên mặt đất đầy rẫy vết xước, nếu nhìn kỹ có thể nhìn ra vết máu bò sát.
Tô Dao Linh: “Xuống tàu, cậu có muốn xuống cùng với nó không? Nó một mình rất đáng thương.”
Lưu Tiểu Sa lập tức thanh tỉnh, vội vàng xua tay, “Không cần, không cần, tôi, tôi ở chỗ này là được rồi.”
Hình như chỉ có thời điểm nghe nó khóc thút thít mới có thể sinh ra tâm đồng tình.
Lưu Tiểu Sa quay đầu nhìn thấy thi thể Qua Tử trên đất, lập tức sợ tới mức hét thảm một tiếng.
Trương Bằng Phi chỉ có thể giải thích ngắn gọn một chút những gì vừa xảy ra.
Lưu Tiểu Sa nghe xong liền có chút phát mộng.
Hắn không thể lý giải, nhưng cực kỳ chấn động.
Qua Tử thật sự điên rồi sao?
……Thôi mặc kệ hắn, miễn là mình còn sống.
Chỉ là……
Lưu Tiểu Sa sờ soạng cái mũi của mình một chút, sờ tới máu mũi đã khô còn có chút đau.
Hắn hình như bị đánh?
Mẹ nó, không nhớ rõ.
***
Tàu điện ngầm lần nữa lao nhanh trong đường hầm u ám, bánh xe va chạm đường ray phát ra tiếng ầm ầm.
Tiếng thông báo không biết truyền từ đâu đến, chỉ có thể mơ hồ nghe ra hình như có một chiếc loa được lắp trên nóc xe, dòng diện xẹt qua thanh âm xì xì, giọng nói quen thuộc lại vang lên.
【Trong khi đoàn tàu di chuyển, yêu cầu hành khách ngồi vững và bám chặt. 】
【Điểm dừng tiếp theo, trạm Phía nam. Hành khách xuống tàu chú ý mang theo vé và tiến đến bên phải cửa chờ đợi. 】
【Khi lên tàu, quý khách vui lòng tuân thủ các quy định dành cho hành khách. Điều khoản đặc thù khi lên tàu của trạm này là: vui lòng không đến gần động vật và không ngồi cùng toa xe với động vật. 】
【Động vật được đề cập đến bao gồm cả vật sống lẫn thi thể. 】
Lúc này không ai dám xem nhẹ nội dung thông báo.
Cái này không đơn giản chỉ là thông báo, mà chính là mấu chốt giữ mạng.
“Không nói trạm này chạy bao lâu sao?” Tống Quế hoảng loạn, tựa hồ rất sợ hãi.
“Chưa nói, chỉ có thể đi một bước tính một bước.”
Trương Bằng Phi trả lời xong, như lâm vào rối rắm, mắt nhìn cửa sổ đen kịt, bên tai là thanh âm tàu điện ngầm hoạt động ầm ầm.
Vừa rồi Tống Quế nói đến chuyện xuống tàu nhắc nhở hắn.
Nếu muốn rời khỏi nhà ga, dựa theo quy tắc nhất định phải có vé mới có thể rời đi.
Vì vậy, hắn lấy hết can đảm, đi đến bên người Tô Dao Linh, nhỏ giọng nói, “Tô đồng học, chúng ta có thể qua toa bên cạnh nói chút chuyện không?”
Giang Lăng bên cạnh giương mắt nhìn hắn.
Tô Dao Linh không có vấn đề gì, chỉ ừ một tiếng xem như đáp ứng.
Cửa toa phía trước bị hỏng nên chỉ có thể đóng lại, nhưng hiện tại cũng không cần thiết khoá trái, hai người đi đến một toa xe khác, Trương Bằng Phi quay đầu muốn đóng cửa—
Bỗng nhiên, một bàn tay duỗi tiến vào.
Lưu Tiểu Sa giữ chặt cửa: “Chờ một chút, có bí mật gì tao không thể nghe, tao cũng muốn biết!”
Trương Bằng Phi bất đắc dĩ: “Cậu… không liên quan đến cậu!”
Lưu Tiểu Sa đẩy cửa đi vào, một bộ dáng vô lại: “Mày nói hay không thì tuỳ, dù sao tao cũng không đi.”
Tô Dao Linh chính là cái đùi vàng hắn nhất định phải ôm, hơn nữa thi thể cùng người giấy trong toa số 3 cũng rất doạ người, hắn phải sang đây xem xem Trương Bằng Phi có phải muốn nói xấu hắn châm ngòi ly gián hay không?
Trên cửa còn lưu lại máu thịt quỷ anh lúc trước phá cửa, khi đẩy cửa ra Lưu Tiểu Sa đυ.ng phải một tay tanh tưởi nhớp nháp.
Lưu Tiểu Sa:…
Tô Dao Linh đứng im, quay người nhìn Trương Bằng Phi: “Nói đi.”
Trương Bằng Phi do dự một lúc rồi nói: “Tô đồng học, cậu nhất định phải cứu những bạn học khác.”
Hắn vốn muốn tìm Giang Lăng, nhưng thứ nhất, Giang Lăng là con trai, lại là người Lộ Liêu Liêu thầm thích, Trương Bằng Phi thừa nhận mình vẫn có chút ghen tị.
Thứ hai, vừa rồi phương pháp Tô Dao Linh giải quyết quỷ anh tuy có chút hung ác thế nhưng dựng sào thấy bóng*.
(*thành ngữ tiếng trung - 立竿见影 : hiệu quả tức thì; hiệu quả nhanh chóng)
Có lẽ cô sẽ có biện pháp cứu người.
“Cậu là nói Lộ Liêu Liêu à.”
Trương Bằng Phi đỏ mặt gật đầu, đem chuyện phát sinh vừa rồi nói qua đơn giản, không đề cập quá tỉ mỉ.
***
Trong không gian nồng nặc mùi máu tươi.
Trên mặt đất một cỗ thi thể không ai có thể xem nhẹ, cho dù dưới ánh sáng lờ mờ cũng không nhìn ra thứ gì.
Tống Quế sợ hãi người giấy, đứng ở chỗ cách nó xa nhất, “Chúng ta không thể đổi một chỗ khác sao?”
Lộ Liêu Liêu trầm mặc không nói.
Giang Lăng bỗng mở ra đèn điện thoại, chiếu lên đống cục máu đông còn sót lại trên mặt đất, nói, “Nhìn xem.”
Hắn tiến lên phía trước, nhích lại gần, “Đây là cái gì?”
Lộ Liêu Liêu lắc đầu, cũng không dám nhìn kỹ: “Không biết.”
Giang Lăng nói: “Phải không?”
Lộ Liêu Liêu nhịn xuống cảm giác nôn mửa, cẩn thận liếc nhìn, nói, “Là…sừng dê.”
Giang Lăng nhíu mày, quay đầu lại hỏi Tống Quế, “Đây là sừng dê sao?”
Mặc dù Tống Quế cũng rất buồn nôn, nhưng vẫn trả lời câu hỏi của Giang Lăng.
“Ừ, là sừng dê, làm sao vậy? Có vấn đề gì sao?”
Hắn liếc nhìn hai bạn học trước mắt, không trả lời Tống Quế.
Hai người họ không nhận ra có cái gì không đúng.
Không ý thức được trong đống xác chết này xuất hiện thứ như sừng dê có gì không ổn.
Tống Quế kịp phản ứng, hướng cửa xe lui vài bước: “Xong rồi, chúng ta không được cùng thi thể động vật ở cùng một chỗ, nếu không sẽ trái với quy tắc!”
Lộ Liêu Liêu toát mồ hôi lạnh, nếu như không phải Giang Lăng phát hiện bên trong thi thể giấu những thứ khác…
Hai người các cô sẽ tuyệt đối không dám nhìn kỹ khối thịt trên mặt đất, cũng sẽ không nghĩ đến chỗ này ẩn giấu nguy hiểm.
Tống Quế lập tức mở ra cửa khoang tàu, chạy tới phía sau toa số 4, Lộ Liêu Liêu cũng quay người bỏ chạy.
Chỉ có Giang Lăng vẫn đứng im tại chỗ.
Hắn muốn bọn họ nhận ra vấn đề không phải là cái này.
Mà là—
Cấm mang theo động vật lên tàu, vậy làm sao có thể xuất hiện bộ phận của một con dê trên một đoàn tàu đang chạy?
Ban nãy lúc dừng đến trạm mọi người đều nhìn thấy, chỉ có quỷ anh xuống tàu, không có bất kỳ thứ gì đi lên.
Vậy thì thi thể động vật là như thế nào đột nhiên xuất hiện ở chỗ này?
Tạch tạch tạch,
Sau lưng truyền đến tiếng va chạm khó nghe.
Giang Lăng quay đầu nhìn về phía nhân viên phục vụ trong góc.
Trong tay người giấy nhuốm máu nhiều ra một cây kéo, không phải cây kéo dính máu bị Tô Dao Linh lấy đi, mà là một cái hoàn toàn mới, sáng bóng.
Ngoại trừ kéo, còn có kim chỉ.
***
Trong toa số 2, Trương Bằng Phi tắt đi đèn điện thoại di động của mình.
Công năng chiếu sáng thật sự rất tốn pin, điện thoại thông minh vốn đã rất hao tổn điện năng, hiện tại hắn chỉ còn hơn 10%.
Từ khi đèn trong khoang tàu tắt không được bật lại, có thể xem ánh sáng từ đường hầm bên ngoài theo cửa sổ chiếu vào cách mỗi hai ba phút đã trở thành thời gian khôi phục tầm mắt ít ỏi của bọn họ.
Lúc này, lượng pin của điện thoại rất quan trọng, tốt nhất nên giữ lại để dành cho lúc trốn chạy.
Tuy rằng hắn cũng không hy vọng có thời điểm như vậy.
Trương Bằng Phi nói xong, liếc nhìn bóng dáng Tô Dao Linh trong bóng tối.
Trong xe cũng không phải một mảnh đen kịt, vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng lờ mờ của đối phương.
Hắn hỏi, “Cậu có phải là cảm thấy…… Lộ Liêu Liêu cùng Tống Quế có vấn đề?”
Vốn là bạn thân, ngay cả thời điểm chạy trốn vẫn luôn cùng một chỗ, nhưng vừa rồi chỉ vì vé tàu mà ầm ĩ một trận.
Hiện tại cả hai đều tự động cách nhau khá xa, giống như không phải bạn tốt, mà là kẻ địch cần phòng bị lẫn nhau vậy.
Trương Bằng Phi nói: “Tớ nói hai người có vấn đề là vì bọn họ sau đó cãi nhau một trận.”
Tô Dao Linh: “Cho dù là bạn thân cũng không có khả năng không cãi nhau, huống chi là ở thời điểm này.”
Bình thường không có vấn đề gì, vừa gặp phải thời khắc sống còn, mâu thuẫn liền kích phát.
Trương Bằng Phi thấp giọng: “Nguyên nhân bọn họ cãi nhau là Tống Quế phát hiện không thấy vé tàu.”
Lưu Tiểu Sa nghe không hiểu trọng điểm vấn đề nhưng vẫn thức thời im miệng.
Hắn thầm nghĩ trong lòng, chẳng trách sau khi tỉnh lại, cảm thấy giữa hai người họ có chút kỳ quái, cũng may vừa rồi chọn không sai, không nên cùng bọn họ đúng cùng một chỗ.
Tô Dao Linh thấy hắn còn muốn tiếp tục, liền lui lại mấy bước, ngồi xuống.
Khoảng cách giữa mỗi trạm quá dài, thời gian cũng rất lâu, có thể tiết kiệm thể lực cô nhất định sẽ không lãng phí.
Cô nói, “Nói như vậy, Tống Quế làm mất vé?”
“Xuỵt, đừng để nhân viên phục vụ bên ngoài nghe thấy,”
Trương Bằng Phi vội vàng kêu cô đè thấp giọng, sau đó lại nói, “Thật ra, tớ cảm thấy… Là một loại ý nghĩ rất kỳ quái… tớ nghĩ vé của cậu ấy không phải rơi mất.”
“Ý cậu là gì?”
Tống Quế nói rằng, cảm thấy là Lộ Liêu Liêu trộm đi vé của mình, bởi vì chỉ có hai người họ có thể tiếp cận lẫn nhau.”
Tô Dao Linh: “Suy đoán rất hợp lý.”
“Tớ cũng không biết có phải Liêu Liêu làm hay không, vì cậu ấy không có lí do gì để làm như vậy, nhưng mà… đầu của tớ rất loạn, cho nên mới đến tìm cậu, chính là muốn nói rõ ràng sự tình với cậu. Tớ nghĩ có gì đó không ổn, tớ… tớ muốn cậu giúp các cậu ấy… Không phải, tớ muốn cậu cứu các cậu ấy!”
Trương Bằng Phi nói liền một hơi, không chờ Tô Dao Linh trả lời, hắn lại tiếp tục nói: “Lộ Liêu Liêu vì chứng minh mình không có lấy trộm, nên giơ tay vẫn luôn nắm chặt ra, sau đó Tống Quế liền xin lỗi, Lộ Liêu Liêu cũng nói trong tay mình không có vé tàu.”
Mặc dù đang trên tàu, không thể xác nhận Lộ Liêu Liêu đã lấy trộm vé của Tống Quế, Tống Quế cũng đã xin lỗi, nhưng quan hệ của hai người cũng không thể như trước.
Cũng lẽ cũng do ảnh hưởng bởi chuyện Tống Quế một mực muốn đi tìm quỷ anh mà Lộ Liêu Liêu lại yêu cầu Trương Bằng Phi mặc kệ.
Nhưng là mâu thuẫn giữa hai nữ sinh cũng không đủ để khiến Trương Bằng Phi tìm đến Tô Dao Linh.
Lời kế tiếp muốn nói, mới đúng là vấn đề khiến hắn vẫn luôn đứng ngồi không yên.
“Lúc Lộ Liêu Liêu vươn tay ra, cả hai đều không có phản ứng, nhưng tớ rõ ràng nhìn thấy, trong tay cậu ấy… có một tấm vé nhuốm máu.”
“Mà bọn họ giống như hoàn toàn không hề nhìn thấy tấm vé nhuốm máu kia vậy!”
Nói xong, Trương Bằng Phi cũng cảm thấy sởn cả tóc gáy.
Tấm vé kia có lẽ là của Tống Quế, cũng có thể là của Lộ Liêu Liêu vẫn luôn một mực nắm trong tay, nhưng chủ nhân là ai đã không còn quan trọng, quan trọng là, cả hai người họ đều không nhìn thấy!
Trên chuyến tàu này trừ bọn họ ra cũng không có ai khác, không có lý do gì để bạn học lại trộm vé của nhau.
Vé của Qua Tử có lẽ do hắn không cẩn thận làm mất, nhưng Tống Quế cũng bị mất vé, có phải là quá trùng hợp không.
Không có người lấy trộm, nhưng vé lại đang không ngừng biến mất…
Trương Bằng Phi lúc trước vẫn luôn không rõ xảy ra chuyện gì, thẳng đến khi nhìn thấy đồ vật trong lòng bàn tay của Lộ Liêu Liêu, hắn đột nhiên sinh ra một loại ý tưởng cực kỳ hoang đường.
Nếu như vé cũng không phải là rơi mất thì sao?
_________