Trò Chơi Trốn Thoát Cấm Ngược Đãi NPC [Vô Hạn]

Chương 8: Tuyến tàu điện ngầm số 7(4) — Ꮯởi Qυầи áo ra.

————————

【Đinh, đang, đông, đang.】

【Đã đến điểm dừng trạm Bệnh viện phụ sản nhi.】

【Hành khách xuống tàu xin vui lòng chú ý khoảng trống giữa đoàn tàu và sân ga, hành khách xuống tàu hãy xuống từ phía cửa xe bên phải. 】

Đám người Trương Bằng Phi và Lưu Tiểu Sa chưa bao giờ cảm thấy tiếng thông báo của tàu điện ngầm lại tuyệt vời như vậy.

Ngay cả trong không gian tối mờ này, tiếng thông báo quỷ dị méo mó nhưng đối với bọn họ mà nói, chính là âm thanh của tự nhiên.

Như vậy nghĩa là trạm kinh khủng kia rốt cuộc đã qua.

Tuy nhiên, vào lúc này, ngọn đèn duy nhất trong xe vụt tắt!

Hắc ám giống như tấm màn sân khấu cũ kỹ mục nát, kín không kẽ hở mà bọc lại xung quanh, càng khiến người sợ hãi chính là, trong xe còn có một người phụ nữ mang bầu quỷ dị tứ chi cứng ngắc, một người giấy có cặp môi đỏ mọng toàn thân đầy máu đang mỉm cười nhìn bọn họ, cùng một người ngồi dưới đất thỉnh thoảng lại phát ra thanh âm ô ô, ánh mắt ngơ ngác—Qua Tử.

Ba cái không có cái nào là bình thường.

Trước đó có thể nhìn chằm chằm bọn họ, thời khắc phòng bị.

Nhưng nếu như đèn tắt…

May mắn thay, thời gian đèn tắt vô cùng ngắn, cơ hồ là hai giây sau, đèn xe lờ mờ lại lần nữa sáng lên, phát ra thanh âm xì xì bất ổn.

Nhưng người phụ nữ mang bầu không ngồi ở vị trí trước đó mà xuất hiện trước mặt Tô Dao Linh.

Cô ta khom người, khuôn mặt vừa vặn đối diện với Tô Dao Linh, gắt gao nhìn chằm chằm vào cô.

Nhìn ở khoảng cách gần, làn da của cô ta không phải trắng bình thường mà giống như màu của xác chết, trong xanh lộ ra sắc đen, miệng đỏ tươi như máu, hai mắt vô hồn bất động.

Cách rất gần, thậm chí có thể ngửi thấy được trên người phụ nữ mùi vị giống như mùi thi thể thối rữa.

Tô Dao Linh: mặt không biểu tình (-_-)

Người phụ nữ: ?

Hai người cứ như vậy xấu hổ mà im lặng nhìn nhau một hồi.

Thấy Tô Dao Linh còn không thèm phản ứng, người phụ nữ liền đứng thẳng người, cứng ngắc mà di chuyển tới cửa xe, đúng lúc này tàu điện ngầm dừng lại, cửa xe cót kétzzz một tiếng mở ra.

Bên ngoài cửa xe vẫn là một mảnh đen kịt, cái gì cũng nhìn không rõ, càng không biết là ở chỗ nào.

Người phụ nữ vẫn đứng ở cửa xe, đầu uốn éo xoay 180 độ, xương cốt phát ra tiếng vang khanh khách, như thể ngay sau đó sẽ gãy rơi xuống vậy——

Cô ta cuối cùng liếc mắt nhìn mấy lần, giống như đang hỏi, thật sự không ai cùng chính mình xuống tàu thật sao?

Cô ta còn xoay đầu ra sau lưng, ai còn dám cùng cô ta xuống chứ!

Đám người Lưu Tiểu Sa cùng Trương Bằng Phi không tự giác mà lui về phía sau một bước.

Người phụ nữ vẫn tiếp tục duy trì tư thế quỷ dị như vậy đi về phía trước, sau khi xuống tàu, cô ta liền đứng im tại chỗ, cơ thể dần dần xoay lại nhưng đầu vẫn bất động, bảo trì tư thế nhìn thẳng bọn họ.

Trong khoảnh khắc đó, cô ta giống như một con búp bê vô hồn hướng về phía mấy người mỉm cười, sau đó nhấc lên tay trái, chậm rãi làm một động tác từ biệt.

Làn váy của cô ta theo gió lạnh nhẹ bồng bềnh, lại rơi xuống, trong nháy mắt đó hoàn toàn không thể nhìn ra được người phụ nữ trẻ tuổi này là một phụ nữ có thai.

【Leng keng——!! Leng keng——!! 】

Tiếng chuông dồn dập vang lên, cửa chậm rãi đóng lại.

Mấy người thở dài một hơi, thành thật mà nói, tuy người giấy nhân viên phục vụ trong góc kia vẫn như cũ doạ người, người phụ nữ mang bầu thoạt nhìn càng kinh khủng hơn, giống như xác chết biết đi vậy, sau khi cô ta xuống tàu, áp lực của mọi người nhỏ hơn không ít.

Tàu điện ngầm tiếp tục ầm ầm chạy về phía trước, thanh âm nhắc nhở lần nữa lại vang lên.

【Xin hãy giữ im lặng và đừng làm phiền hành khách khác, 】

【Điểm dừng tiếp theo, trạm công an thành phố, hành khách xuống tàu vui lòng lấy vé và đi đến bên phải cửa xe chờ đợi. 】

Trạm này nghe qua có vẻ bình thường hơn nhiều so với trạm bệnh viện phụ sản nhi gì đó, cảm giác tràn đầy chính trực.

【Khi lên tàu, quý khách vui lòng nghiêm túc tuân thủ quy tắc hành khách, điều khoản đặc thù của trạm này là: thời điểm nghe thấy tiếng khóc, không cần để ý, lập tức tránh né thẳng đến khi tiếng khóc biến mất mới thôi. Hãy chắc chắn rằng bạn và thứ phát ra tiếng khóc không được ở cùng một chỗ quá một phút. 】

【Hành trình từ trạm này là mười lăm phút.】

Mặc dù không biết điều khoản đặc thù mới có ý gì, nhưng lúc này đưa ra thời gian cụ thể, nên không khó khăn đến mức giống như trạm lúc trước cùng người phụ nữ có thai.

Vượt qua mười lăm phút, nghe qua tựa hồ không phải chuyện quá khó khăn.

Giang Lăng bỗng nhiên nói: “Không đúng.”

Trương Bằng Phi bị hắn dọa cho sợ hãi.

Nhưng sau đó nhớ ra, cấm cùng hành khách khác bắt chuyện là quy định ở trạm trước.

Sau khi phản ứng lại có thể nói chuyện, Trương Bằng Phi nói liền một tràng dài, “Ai nha má ơi, nhịn chết tớ rồi! Đây rốt cuộc là tàu điện ngầm quỷ quái gì vậy chứ, người phụ nữ mang bầu kia nữa… Còn có, Qua Tử hắn thật sự phát điên rồi sao?! Ai có thể giải thích tất cả tình huống trước mắt là như thế nào không?”

Lưu Tiểu Sa không kiên nhẫn: “Mày sao lại nói nhiều như vậy? Câm miệng.”

Trương Bằng Phi mở to hai mắt nhìn, “Cậu ta không phải tiểu đệ của cậu sao? Cậu cũng thật vô tình!”

Lưu Tiểu Sa nhìn Qua Tử im lặng ngồi dưới đất, khuôn mặt đáng sợ, hai mắt dại ra.

“Có thể còn sống đã không tệ rồi, chỗ này không có cái gì mà đại ca với tiểu đệ, chỉ có người chết và người sống!”

Tống Quế quay đầu, phát hiện Lộ Liêu Liêu hai tay nắm chặt, giống như đang chảy máu, cô cả kinh nói, “Liêu Liêu, cậu làm sao vậy?”

Lộ Liêu Liêu lập tức đem hai tay giấu ra phía sau, thấy mọi người đều nhìn về phía mình liền vội vàng nói: “Tớ không sao, không sao cả, không có chuyện gì đâu, chỉ là vừa rồi quá sợ hãi nên không phát hiện… Bởi vì quá sợ hãi nên không cẩn thận làm mình bị thương.”

Trương Bằng Phi nghe vậy lập tức ân cần nói, “Tớ giúp cậu băng bó một chút.”

“Không, không cần, không cần, thật sự…thật sự không cần.”

Lộ Liêu Liêu lắc đầu, lui về sau vài bước.

Tô Dao Linh lại như có điều suy nghĩ mà nhìn cô.

Mấy câu kia, có cần thiết lặp lại nhiều lần như vậy không?

Những người khác cho rằng cô ấy là quá sợ hãi cho nên tinh thần có chút không ổn định, huống hồ hiện tại cũng không có tinh lực để ý đến người khác.

Tống Quế lo lắng nói, “Liêu Liêu, nếu thân thể cậu không thoải mái nhất định phải nói cho tớ biết, chúng ta là bạn tốt, tớ nhất định sẽ không bỏ mặc cậu.”

Lộ Liêu Liêu lắc đầu.

Cô cũng không tin tưởng Tống Quế, nếu có người có thể ở dưới tình huống chính mình không có phát hiện lấy đi vé của mình, Tống Quế là người có khả năng nhất.

Cô ấy cũng hoàn toàn có lý do để làm như vậy——

Chính mình vừa gầy lại xinh đẹp, Tống Quế lớn lên có chút béo, cũng không biết cách ăn mặc, cô ấy chơi cùng cô giống như một tổ hợp để người so sánh, thành tích cũng không bằng mình, nếu như là ganh ghét nhiều năm tích tụ lại…

Lộ Liêu Liêu càng nghĩ càng cảm thấy loại khả năng này rất cao.

Nói không chừng vé của mình đúng thật là bị Tống Quế trộm mất, cô ấy, cô ấy muốn hại hết mình!

Tống Quế có chút thất vọng: “Được rồi.”

Cô ấy thất vọng cái gì? Cô ấy không phải là đã sớm muốn cô chết đi?

Lộ Liêu Liêu bỗng nhiên nắm chặt Tống Quế, hỏi: “Vé của cậu vẫn còn sao? Nhất định phải giữ thật cẩn thận.”

Tống Quế vỗ vỗ vào trên túi áo, “Yên tâm, tớ sẽ không ném linh tinh đâu.”

“Đừng ồn ào nữa, trước hết để cho Giang Lăng giải thích một chút chuyện gì xảy ra?!”

Lưu Tiểu Sa chợt nhớ đến, hắn tuy không phải người tốt lành gì, nhưng vẫn có thể nắm giữ được trọng điểm, vừa rồi sau khi Giang Lăng nói một câu xong liền không để ý tới mấy người đang nói cái gì, mà là cau mày suy tư gì đó.

Chắc chắn có vấn đề gì đó không ổn!

Giang Lăng dựa vào tường, ngẩng đầu nhìn mấy người, “Vừa rồi người phụ nữ mang bầu rời đi, bụng cũng không phình lên, hơn nữa so với lúc đầu lên tàu động tác càng thêm cứng ngắc, cũng không hề nói chuyện.”

“Mày, mày muốn nói cái gì?”

Lưu Tiểu Sa tựa như cũng nghĩ tới cái gì, sắc mặt tái nhợt.

“Cô ta giống như một con rối biết đi, mà thứ điều khiển con rối này cũng không còn ở trên người cô ta nữa—“ Giang Lăng chậm rãi nói ra suy đoán của mình: “Tuy tiếp theo là trạm Công an thành phố, nhưng là đừng quên trạm thứ nhất thật ra là trạm Trường trung học số 2. Trạm hiện tại mới thật sự là Bệnh viện phụ sản nhi.”

“Vừa rồi lúc đến ga, ánh đèn biến mất trong giây lát trước khi người phụ nữ xuống tàu, lúc đó ai cũng không biết xảy ra chuyện gì.”

“Người phụ nữ kia xuống tàu, nhưng đồ vật trong bụng cô ta cũng xuống theo sao?”

Nghĩ đến nội dung thông báo kỳ quái của trạm này, tiếng khóc, còn có tiếng khóc the thé bén nhọn của trẻ sơ sinh ở trạm trước.

Chẳng lẽ vật kia thật sự không có xuống tàu?

Giang Lăng vừa dứt lời, đèn xe lại lần nữa vụt tắt, mọi thứ rơi vào hắc ám!

Lần này đèn không sáng lên nữa.

Trong toa xe cũ kỹ lạnh lẽo mà tối tăm.

Thanh âm đoàn tàu hoạt động ầm ầm vang bên tai mọi người đặc biệt rõ ràng, như là quái vật ngủ say vừa thức tỉnh, không chờ nổi mà chảy nước miếng, phát ra tiếng gào to hưng phấn chuẩn bị đem người trên tàu biến thành bữa ăn ngon.

Sạt—sạt—sạt

“Tiếng, tiếng gì vậy?” Tống Quế run giọng hỏi.

Nghe giống như có thứ gì đó bò sát trên mặt đất, hơn nữa cách bọn họ càng ngày càng gần.

Đồng thời họ còn ngửi thấy một mùi thối tương tự mùi vị trên người phụ nữ vừa rồi, mùi của máu cùng xác chết.

Trên tàu chỉ có vài người, động tĩnh của người giấy cũng không phải thanh âm này, khả năng duy nhất chỉ có thể là đồ vật trong bụng người phụ nữ kia…

Ngay lúc này, ngoài cửa sổ xuất hiện ánh đèn đường hầm lờ mờ, nhưng vì tàu điện chạy tốc độ rất nhanh nên thời gian ánh đèn chiếu sáng chỉ có ngắn ngủn hai ba giây.

Trong vòng hai ba giây cũng đủ để mọi người thấy rõ đồ vật trên mặt đất đang hướng phía bọn họ chậm rãi bò qua—

Đó là một con quái vật hình người máu thịt lẫn lộn.

Toàn thân nó to bằng đầu người trưởng thành, đầu của nó rất lớn, thời điểm hướng phía mọi người ngẩng lên, hai con mắt đen kịt không tròng trắng chiếm phần lớn diện tích trên cái có lẽ có thể xưng là “khuôn mặt”.

Mà dưới thân thể của nó, chảy một vũng máu lớn đã biến thành màu đen, dần dần lan đến dưới chân mọi người.

Đột nhiên nó mở miệng, lúc không gian trở về hắc ám, tiếng khóc bén nhọn vặn vẹo phát ra chói tai khiến da đầu mọi người run lên.

Đây là đứa trẻ trong bụng người phụ nữ kia!

Làn sóng trùng kích tinh thần khiến cho đám người Trương Bằng Phi đứng ngốc tại chỗ, toàn thân lạnh như băng, không cách nào nhúc nhích. Mà ngay lúc này, Lưu Tiểu Sa nhìn thấy Tô Dao Linh vẫn luôn một mực vững vàng ngồi trên ghế, giống như thật sự chỉ đến đi tàu điện ngầm—

Chủ động đứng lên!

Sau đó, cô nhằm hướng người giấy, nhanh chóng vọt tới, mở ra cửa phía trước đi thông khoang tàu, thân ảnh nhanh chóng biến mất trong tầm mắt.

Từ đầu đến cuối, nhân viên phục vụ bên cạnh không động lấy một cái.

Lưu Tiểu Sa: ??

Tại sao cùng hắn suy nghĩ không giống vậy chứ?

Thao tác chạy trối chết này không phải thuần thục quá rồi sao?

Giang Lăng trước khi chạy còn có lòng tốt nhắc nhở một tiếng, “Đừng quên quy tắc trạm này, đừng cùng thứ này ở chung một chỗ!”

Sau đó, hắn cũng lướt qua quỷ anh trên mặt đất, phóng tới phương hướng Tô Dao Linh rời đi.

Lưu Tiểu Sa thân thể so với đầu óc hoạt động còn nhanh hơn, lập tức đi theo.

Trong khi những người còn đang do dự, quỷ anh đã khóc lung la lung lay đứng lên, lộ ra cuống rốn đẫm máu— hoặc là nói, cả người nó đều là máu, như được vớt ra từ bình thuốc nhuộm, lớp da bên ngoài thậm chí còn chưa hình thành.

Lúc nó đang bò đơn giản có thể nhảy qua, nhưng khi nó đứng dậy, còn mở ra hai tay hướng phía mấy người chạy tới, ai cũng không dám xông lên.

Cũng may trước sau tàu điện ngầm có toa nối liền, nếu cửa không phải khoá kín——

Trương Bằng Phi rốt cục phục hồi tinh thần, bắt lấy Lộ Liêu Liêu, “Chạy mau!”

Tống Quế theo sau hai người cũng lập tức bỏ chạy.

Quả nhiên cửa không khoá, chỉ cần kéo một cái là mở được.

Lúc này, bên ngoài lại một lần nữa xuất hiện đèn đường, cung cấp ánh sáng trong giây lát.

Phía sau là một toa xe trống, không có hành khách, không có máu, chỉ là vẫn rách nát như cũ, Trương Bằng Phi vẫn cảm thấy không an toàn nên kéo hai người lao về trước một toa xe khác, sau đó quay người đóng chặt cửa.

Hắn vẫn chưa yên tâm, liền cởϊ áσ của mình ra buộc vào chốt cửa thắt nút, xong đứng canh tại chỗ.

Tống Quế và Lộ Liêu Liêu núp sau lưng, lắng nghe tiếng khóc rùng rợn của đứa bé.

Tiếng khóc cách bọn họ không phải rất gần, hẳn là không có đuổi theo tới đây.

Trên tường có khắc số, bọn họ hiện tại đang ở toa xe số 5, có nghĩa toa họ lên là toa số 3.

Tống Quế nói nhỏ: “Hoá ra trong này còn có cửa, chắc là để chúng ta chạy trốn khỏi con quái vật này…”

Lộ Liêu Liêu cầu nguyện: “Hy vọng nó không đuổi theo chúng ta…”

Trương Bằng Phi hai tay vẫn như cũ nắm chặt tay nắm cửa: “Yên tâm, có tớ ở đây! Chúng ta nhất định không xảy ra chuyện gì đâu!”

Cứ như vậy, Trương Bằng Phi, Tống Quế, Lộ Liêu Liêu trốn ở phía sau cửa toa xe số 5, mà sau khi Giang Lăng cùng Lưu Tiểu Sa vọt qua cánh cửa, Tô Dao Linh đã sớm chờ ở toa số 2 lập tức đóng cửa lại.

Sau đó, cô nhìn về phía Lưu Tiểu Sa: “Cởϊ áσ ra.”

Lưu Tiểu Sa: “Gì cơ?”

Giang Lăng nói: “Áo khoác.”

Lưu Tiểu Sa: “Hả?”

Tuy không hiểu gì nhưng hắn vẫn làm theo, Giang Lăng giơ tay cầm lấy áo khoác của hắn, vặn thành một cái “dây thừng”, buộc lên tay nắm cửa.

Đây là cửa hai cánh, tuy xuất hiện trên tàu điện ngầm có vẻ hơi kỳ quái, nhưng chỉ cần hai tay nắm cửa buộc vào nhau thì khó có thể mở được.

Giang Lăng mặc áo sơ mi trắng không có áo khoác, Tô Dao Linh tuy rằng cũng có áo khoác…

Nhưng mà…

Tại sao cô ấy không dùng áo khoác của mình mà lại lấy của hắn?

Nếu là lúc bình thường, Lưu Tiểu Sa đã sớm lên cơn, nhưng hiện tại hai người Tô Dao Linh và Giang Lăng là cọng cỏ cứu mạng của hắn, hắn cũng không dám đắc tội hai người.

Hiệu quả cách âm của toa xe ở mức trung bình, chỉ cách cánh cửa cùng cái nút thắt không quá chắc chắn, Lưu Tiểu Sa cảm thấy rất không an toàn, nhất là tiếng khóc chói tai kia ở ngay phía trước khiến hắn cả người rét run.

Lưu Tiểu Sa xoa xoa cánh tay nổi đầy da gà: “Chúng ta không chạy xa một chút sao? Thứ đồ quỷ kia ở ngay toa bên cạnh, lỡ nó xông lại…”

Vừa nói, giọng điệu của hắn bỗng nhiên dịu xuống, “Lại nói, nó khóc cũng quá thảm rồi, giống như thật đáng thương…”

Tiếng khóc thảm thiết tựa như bị người lột sống lớp da, hoặc là bị đối xử một cách cực kỳ tàn nhẫn vậy.

Tô Dao Linh nói: “Xuỵt, nghe đi.”

Giang Lăng vốn luôn trầm mặc, Lưu Tiểu Sa bị cô nói xong liền ngậm miệng.

Không gian xung quanh cực kỳ yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể rõ ràng nghe thấy nhất cử nhất động bên cạnh.

Tiếng khóc chói tai vẫn tiếp tục.

Nhưng sau đó, lại vang lên một thanh âm khác.

Đó là một giọng nam khàn khàn: “Đừng khóc, đừng sợ, ô ô…”

Giọng nói kia dường như đang an ủi đứa bé, Lưu Tiểu Sa thậm chí có thể tưởng tượng ra cảnh tượng kia —— một người ôm một “cục thịt” toàn thân dính đầy máu, như người mẹ đong đưa dỗ dành con nhỏ.

Giọng nói kia mặc dù có chút không bình thường, nhưng Lưu Tiểu Sa vẫn có thể nhận ra…

Đó là giọng của Qua Tử.

“Đừng khóc, đừng khóc nữa, ngoan nào…...”

“Đói bụng sao? Vừa rồi anh nhìn thấy có mấy con dê béo, để anh bắt tới hầm canh thịt cho em nha~”

“Đừng khóc, đừng khóc, thật là đáng thương…… Vậy trước ăn cái này đi……”

Lách cách, ực, ực.

Thanh âm nhai nuốt.

Lưu Tiểu Sa khó mà tưởng tưởng bên kia có thứ gì có thể cho một đứa con nít ăn, lại còn phát ra tiếng lạo xạo như thế, trẻ sơ sinh không phải bú sữa mẹ sao!

Nhưng rõ ràng đây không phải vấn đề trọng điểm.

Bởi vì hắn nhớ tới một chuyện khác: “Chờ một chút, Qua Tử… miệng nó không phải đã bị khâu lại sao?”

Tô Dao Linh và Giang Lăng cũng không trả lời hắn.

Nhưng ba người đều biết rõ đáp án.

Trừ khi—

Hắn xé toạc những sợi bông chằng chịt dính máu khâu kín miệng mình.

—————