_________
Sàn sạt, sàn sạt.
Ken két.
Thanh âm bén nhọn chói tai, phảng phất giống như có thể cắt xuyên không khí khiến người ta không cách nào có thể bỏ qua, lại giống như có một vật gì đó từ dưới mặt đất mục nát trồi lên, vặn vẹo kêu gào, thời khắc nhắc nhở bạn về sự tồn tại của nó.
Đó là tiếng trang giấy xoắn lại phát ra tiếng ma sát.
Mấy người quay đầu lại, nỗi sợ hãi trong lòng càng sâu hơn bởi động tác của người giấy.
Qua Tử vẫn còn phát điên, tay phải thiếu chút nữa đem da đầu chính mình kéo xuống, người giấy lại đi thẳng đến trước mặt hắn, sau đó, nó khom người xuống.
Trương Bằng Phi cùng Lưu Tiểu Sa đều tránh sang nhường đường cho người giấy, hiện tại không ai dám cùng thứ này đối đầu.
Nhân viên phục vụ so người bán vé lúc trước cao lớn hơn không ít, Giang Lăng đã xem như là cao nhất trong số mấy người, ít nhất 1m8, nhưng người giấy này vẫn cao hơn hắn một chút.
Sau đó, trong xe lần nữa vang lên tiếng kêu thảm thiết của Qua Tử và tiếng trang giấy cọ sát ken két vào nhau.
Ken két, ken két…
Xì xì…
Tựa hồ chỉ trôi qua vài giây, hoặc có thể là mấy phút, chờ thời điểm người giấy đứng lên lần nữa, Lưu Tiểu Sa cách đó gần nhất đã cảm thấy quần áo mình ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Soàn soạt…
Vẫn là âm thanh ma sát khiến người ta nổi da gà.
Theo sau, người giấy cứng ngắc trở lại trong góc, tiếp tục đứng với tư thái “giám thị”, đối diện mỉm cười với đám người.
Điểm khác biệt chính là, giờ phút này thân thể nó bị máu loãng thấm ướt, quần áo cùng hai tay cũng dính đầy máu, tay trái cầm một cây kéo dính máu có chút rỉ sét, tay phải cầm một cây kim dài nối liền với sợi bông.
Nó đem miệng Qua Tử “khâu lại”.
***
Qua Tử miệng đầy máu tươi, nhưng trên dưới môi lại bị sợi bông may lại chặt chẽ, không cách nào mở ra, phảng phất giống như một con rối rách nát.
Nhưng hắn vẫn chưa chết.
Sự điên cuồng trong mắt dường như bị đau đớn trên môi xua tan chút, Qua Tử cong eo, trong mắt tràn ngập sợ hãi, hắn muốn duỗi tay kéo Lưu Tiểu Sa gần đó, nhưng Lưu Tiểu Sa lại né tránh.
Ở trong mắt Lưu Tiểu Sa, dù là người giấy cầm kéo cùng kim chỉ, hay là Qua Tử bị khâu miệng chảy đầy máu nhưng chưa chết, đều là những thứ sẽ chết nếu như đến gần.
Qua Tử không túm được người nên lảo đảo vài cái rồi té ngã, sau khi ngã xuống đất hắn không đứng dậy nữa mà dựa vào cột chống bên cạnh, nghiêng đầu ngồi dưới đất phát ra tiếng hít thở ồ ồ.
Cảnh tượng trước mắt quá chấn động, Lộ Liêu Liêu nắm chặt Tống Quế, đứng sau lưng toàn thân phát run, Tống Quế vốn định an ủi cô, nhưng nghĩ đến kết cục của Qua Tử, lại ngậm miệng.
Muốn không bắt chuyện với người khác thì rất dễ dàng, nhưng muốn nhịn xuống thói quen đem chính mình biến thành một người câm, dù cho phát sinh chuyện gì cũng không mở miệng nói chuyện là một chuyện cực kỳ khó khăn.
Nhất là trong tình huống tinh thần đặc biệt căng thẳng như vậy, bất luận xảy ra chuyện kinh hãi gì cũng khiến họ thốt ra lời gì đó.
Tô Dao Linh đang ngồi trên ghế ngẩng đầu liếc nhìn Lộ Liêu Liêu đang run rẩy trốn sau lưng Tống Quế.
Một chút máu của Qua Tử dây vương vãi trên giày hai người, làn váy trắng của Lộ Liêu Liêu đã dính không ít vết bẩn, nhưng cô ấy đã không rảnh để ý những thứ này, chỉ cúi đầu che miệng lại, thoạt nhìn rất đáng thương.
Tô Dao Linh chỉ liếc nhìn một cái rồi thu hồi ánh mắt.
Trên thực tế, Lộ Liêu Liêu run rẩy không chỉ là vì sợ hãi.
Mà là bởi vì——
Vé tàu của cô cũng biến mất!
Thời điểm Qua Tử lao về phía Lưu Tiểu Sa, cũng đồng thời xông về phía bọn họ, lúc đó cô ấy phản xạ có điều kiện phun ra một câu: “Đừng tới đây!”
Thanh âm rất nhỏ, có lẽ chỉ có Tống Quế có thể nghe thấy, nhưng ngay lúc đó Tống Quế đầu óc trống rỗng, căn bản không có chú ý âm thanh phía sau lưng.
Cho nên, cô trái với quy tắc.
Một câu này, có thể coi là lời nói với Qua Tử.
Lúc đầu, Lộ Liêu Liêu còn cảm thấy may mắn, nhưng sau khi phát hiện vé của mình cũng biến mất, đã biết rõ mình cũng xong đời.
Cô vốn mặc váy trắng nên không có túi đựng đồ, túi xách mang theo đã sớm bị cô ném đi trong lúc chạy trốn, vậy nên vé tàu quan trọng như vậy vẫn luôn bị cô nắm chặt trong lòng bàn tay.
Nhưng vừa rồi cô phát hiện ra một chuyện vô cùng kinh khủng.
Vé tàu của cô không thấy đâu nữa.
Từ lúc lên tàu đến giờ người đứng gần cô không ít, Tống Quế, Trương Bằng Phi…
Thế nhưng không ai có lý do gì để lấy vé của cô cả.
Vì không có túi cho nên cô không cần tìm cũng biết vé đã không còn, nhưng hiện tại trong đầu cô lại có một ý niệm khiến cho chính cô cũng cảm thấy sợ hãi.
Có thể hay không tấm vé ở ngay trong ruột của cô.
Có phải chỉ cần tìm một chút liền có thể tìm thấy.
Cô đột nhiên bấm một cái vào lòng bàn tay, móng tay trực tiếp đâm vào trong da thịt, cảm giác đau đớn nháy mắt khiến cô thanh tỉnh. Sau đó, cô không ngừng tự lẩm bẩm trong lòng một câu— Mình không cần vé, mình không cần vé, không ai biết vé của mình đã mất.
Đúng, mặc kệ vé của mình ở đâu cũng nhất định không thể đi tìm, mình không cần vé tàu của mình.
Mình muốn sống, mình muốn sống tiếp, mình phải có vé để sống, không có vé mình sẽ chết, đúng vậy, vé tàu, mình cần vé tàu, không được, mình không cần vé, nhưng mình nhất định phải có vé…
Mình không cần vé.
Lộ Liêu Liêu bỗng nhiên ngừng run rẩy.
Cô đã biết——
Mình không thể đi tìm vé của mình, nhưng là bọn họ có vé nha.
Chỉ cần lấy được vé của bọn họ, mình vẫn có thể tiếp tục sống!!
Tự ám thị như vậy có một chút tác dụng, thời gian dần trôi qua, cô cũng không có nổi điên mà muốn đi tìm vé tàu của mình, cho dù trong lòng cô càng ngày càng cho rằng, vé đang ngay tại trong ruột chính mình.
***
Giang Lăng tựa ở cạnh tường, đang suy nghĩ hết thảy chuyện phát sinh trước mắt.
Rõ ràng, điều khoản đặc thù của trạm này là không thể tiếp cận hành khách khác, hoặc là nói— trò chuyện cùng nhau, mà một khi làm trái với điều khoản đặc thù, vé sẽ biến mất.
Dựa theo quy tắc hành khách mà nói, mất vé cần báo cho nhân viên phục vụ, nhưng là chuyện thứ nhất sau khi nhân viên phục vụ biết, chính là đem mồm hành khách khâu lại.
Hay lắm, không giải quyết được vấn đề, mà trực tiếp giải quyết người có vấn đề.
Mà Qua Tử sở dĩ lo lắng khi làm mất vé như vậy, có lẽ là bởi vì quy tắc hành khách nếu không có vé sẽ không cách nào rời khỏi chỗ này, mà tinh thần hắn chịu áp lực quá lớn, thời điểm phát hiện mình mất vé liền phát điên.
Vậy có phải hay không tồn tại một loại tình huống—
Hành khách sau khi đánh mất vé nhưng không biết cái gọi là quy tắc hành khách, mặc dù không có vé cũng không để ý, vậy thì còn có thể giống Qua Tử nổi điên hay không?
Hoặc là có người làm mất vé nhưng không báo cho nhân viên phục vụ biết, còn có thể bị khâu lại mồm sao?
Giang Lăng không cách nào chứng thực được suy đoán này, bởi vì hắn không có khả năng nghiệm chứng ý nghĩ mà đi trái với quy định, sau đó lại che giấu chuyện mình làm mất vé.
Hắn cũng không thể cùng người khác trao đổi ý tưởng, một khi mở miệng chính là trái với quy định.
Giang Lăng đưa mắt nhìn Tô Dao Linh đang ngồi trên ghế, nhàn nhã tựa như không hề có chuyện gì phát sinh.
Cô có phải hay không nhìn ra quy tắc đằng sau mấy vấn đề này.
Bọn họ lúc trước vẫn cho rằng, điều khoản hành khách cần biết sẽ giúp bọn họ có thể tồn tại, chỉ cần dựa theo đó mà làm thì sẽ không xảy ra chuyện gì.
Nhưng sự thật chứng minh, nếu bọn họ thật sự dựa theo quy định hành khách cần biết, sau khi mất vé báo cho nhân viên phục vụ, vậy thì cơ bản chính là lành lạnh kết cục.
Quy tắc hành khách cần biết thực sự là có thể bảo vệ bọn họ sao?
Cùng Giang Lăng tràn đầy dấu chấm hỏi bất đồng, đám người Trương Bằng Phi, Tống Quế hoàn toàn không có nghĩ đến vấn đề sâu xa như vậy, Lưu Tiểu Sa thì lại càng đơn giản, Tô Dao Linh cùng Giang Lăng làm như thế nào, hắn liền làm như thế đó.
Không nói lời nào, không phản ứng, không lên tiếng.
Nguyên tắc ba không thi hành đến cùng.
Đứng thời gian dài không chỉ chân mềm còn đau nhức, Lưu Tiểu Sa thậm chí bắt đầu cân nhắc có nên bắt chước Tô Dao Linh ngồi vào trên ghế, hắn nghĩ có phải trên ghế dài sẽ an toàn? Bắt chước thì nên bắt chước nguyên bộ nha, bằng không chết như thế nào cũng không biết.
Nghĩ tới đây, hắn lại đưa mắt nhìn Tô Dao Linh cùng người phụ nữ trẻ mang bầu đứng chính giữa đường vẫn không nhúc nhích.
Sau đó, sự việc khiến hắn không khỏi hoài nghi nhân sinh phát sinh ngay trước mắt—
Chỉ thấy Tô Dao Linh đứng lên, trực tiếp đi đến trước mặt người giấy nhân viên phục vụ cạnh cửa xe.
Nhân viên phục vụ vẫn không nhúc nhích, hai cái má hồng dưới ánh đèn lờ mờ đặc biệt quỷ dị, trên người mùi máu nồng nặc.
Tiếp đó tất cả mọi người trong xe nhìn thấy, Tô Dao Linh thò tay—
Đem cây kéo cùng kim chỉ trong tay nhân viên phục vụ trực tiếp cướp đi.
Tô Dao Linh: Mau đưa cho ta.
Người giấy: ?
Nhân viên phục vụ vẫn không nhúc nhích.
Vì vậy, cô liền tiện tay đem mấy thứ này ném vào trong túi áo đồng phục.
Quả nhiên, cùng suy nghĩ của cô giống nhau, nhân viên phục vụ chỉ có thời điểm cần ra mặt xử lý hành khách mới có thể nhúc nhích, cô không làm trái quy định nhân viên phục vụ căn bản sẽ không phản kháng.
Tống Quế : ??
Lưu Tiểu Sa: ??
Vì cái gì, cô không sợ nhân viên phục vụ đem miệng cô cũng khâu lại sao?
Chờ một chút, vì sao nhân viên phục vụ thực sự mặc kệ cô muốn làm gì thì làm vậy nha?
Cái kéo kia thế nhưng là vũ khí của mày đó, cứ như vậy bị một hành khách giật mất, mày không cảm thấy rất nguy hiểm sao?!
Trong nháy mắt, ngay cả Trương Bằng Phi cũng lâm vào một loại ảo giác, giống như… Cái tên nhân viên phục vụ này cũng không có đáng sợ đến như vậy, còn cảm thấy rất hiền lành?
Ánh mắt của hắn lập tức rơi xuống trên người Qua Tử bị thô bạo vá lại miệng, ngay lập tức tỉnh táo mà thu hồi ngay cái ý tưởng nguy hiểm này.
Hiền lành cái rắm ấy!
Mà người phụ nữ mang bầu đã ngồi trở lại trên ghế đối diện Tô Dao Linh.
Cô ta cứng ngắc ngẩng đầu liếc mắt nhìn mấy người, tầm mắt lại rơi vào trên người Tô Dao Linh.
Người phụ nữ trẻ tuổi sắc mặt tái nhợt lộ ra nụ cười quỷ dị, “Trong đám các người có người đã trái với quy định, chắc chắn không thể sống được bao lâu, nhưng là, tôi có thể nói cho mấy người biết phương pháp giải quyết.”
Những lời này dụ hoặc quá lớn, tuy rằng Tô Dao Linh cùng Giang Lăng trưng ra một bộ thờ ơ, Qua Tử không thể mở miệng, nhưng là Lộ Liêu Liêu thiếu chút nữa liền hỏi ra miệng.
“Các người cho rằng tôi đang nói dối sao?”
Người phụ nữ kinh dị cười vài tiếng, “Tôi hoàn toàn không cần phải làm như vậy, tàu điện ngầm này một khi bước lên cũng đừng nghĩ có thể đơn giản rời khỏi, các người chỉ cần… Tự nhiên tất cả sẽ… Tôi cái gì cũng không cần làm, có thể chờ mấy người chết đi, chẳng qua… Tôi có một cái kiến nghị trợ giúp mấy người… Chính là…”
Đám người Trương Bằng Phi không cách nào mở miệng: “……”
Cần gì? Tất cả đều sẽ như thế nào? Cái gì đề nghị? Mày có ngon thì nói thẳng ra xem nào!
Tốt nhất mày nên cút khỏi tàu điện ngầm số 7 đi!!!
Thời điểm người phụ nữ nói chuyện, cái bụng dưới váy khe khẽ động đậy.
Nhưng hiện tại không ai dám đi xem trong bụng cô ta rốt cuộc có cái gì.
Trương Bằng Phi cũng không tò mò lắm, hắn thầm nghĩ chỉ muốn sống thật tốt.
Thấy mọi người đều không có ý tứ muốn mở miệng, người phụ nữ biết rõ bọn họ cũng không phải loại ngu dốt, vẫn luôn cẩn thận tuân thủ điều khoản đặc biệt của trạm.
Nhưng cô ta thật sự giống như không ngại không thể làm bọn họ mở miệng, nói thẳng ra đáp án, “Tôi cho mấy người một lời khuyên thật lòng, đó là hãy xuống tàu ở trạm tiếp theo. Ở sâu trong chuyến tàu này có đồ vật càng đáng sợ hơn nữa, ngàn vạn lần đừng tiếp tục ở lại trên tàu mà nên càng sớm rời khỏi càng tốt.”
Nhưng lời cô ta nói lại trái ngược với quy tắc hành khách cần biết.
Họ nên tin tưởng chữ trên tấm biển viết hay là lời nói của người phụ nữ quỷ dị này, đây là một lựa chọn cực kỳ khó khăn.
Đám người Trương Bằng Phi tuyệt đối sẽ không tin người phụ nữ là vì muốn tốt cho bọn họ, từ lúc vừa mới bước lên tàu cô ta liên tục tiếp cận bọn họ, dụ dỗ bọn họ làm trái với quy định, sau đó bị nhân viên phục vụ xử phạt.
Nhưng nếu như hỏi Giang Lăng sẽ lựa chọn tin tưởng ai, đáp án của hắn lại cùng người khác bất đồng—— ai cũng không tin tưởng.
Nếu dựa theo quy tắc hành khách cần biết, mất vé liền báo cho nhân viên phục vụ biết, sẽ có kết cục giống như Qua Tử, mà lời nói của người phụ nữ, hắn càng là nửa câu đều sẽ không tin.
Hắn ngược lại rất tò mò lựa chọn của Tô Dao Linh.
Cô cũng sẽ không tin tưởng bất kỳ ai sao?
***
Tô Dao Linh sẽ lựa chọn tin tưởng cả hai, nhưng tin tưởng là một chuyện, nghe theo lại là một chuyện khác.
Người phụ nữ nói không sai, bảy trạm mà hiện tại mới đến trạm thứ nhất cũng đã nguy hiểm đến như vậy, tuyến tàu điện ngầm này, hiển nhiên càng tiếp tục đi về phía sau lại càng kinh khủng, không cẩn thận sẽ có khả năng vi phạm quy tắc, phơi thây tại chỗ.
Mà người phụ nữ căn bản không cần làm gì, nếu như không tìm thấy phương pháp sống sót, bọn họ sớm muộn cũng sẽ chết ở trên tàu điện ngầm, cho nên ở điểm này cô ta xác thực không cần lừa gạt bọn họ.
Kẻ đần cũng biết phải nhanh chóng rời khỏi chỗ này, nhưng ai dám đi chứ?
Tấm biển ghi nội dung hành khách cần biết như là một loại kim chỉ nam sinh tồn. Trải qua nhiệm vụ tân thủ lúc trước, Tô Dao Linh cho rằng lực lượng nào đó sáng tạo trò chơi này, chắc sẽ không để cho bọn họ chết một cách không minh bạch, trái lại còn có thể cho bọn họ rất nhiều nhắc nhở làm như thế nào có thể sống sót.
Nhưng người phụ nữ này cùng đám quái vật không có mắt ngoài kia mang lại cho Tô Dao Linh một cảm giác rất tương tự— bọn nó chính là muốn đơn giản thô bạo mà chơi chết người chơi.
Cho nên Tô Dao Linh tuy cho rằng người phụ nữ không cần thiết phải lừa gạt bọn họ, lại sẽ không thật sự làm theo lời cô ta nói.
Có lẽ xuống ở trạm tiếp theo đúng là so với thông quan phó bản tàu điện ngầm càng dễ dàng, nhưng tuyệt đối không thể không phải trả giá thật nhiều.
Trợ giúp cùng gϊếŧ chết bọn họ hai điểm mâu thuẫn đồng thời xuất hiện trong quy tắc hành khách cần biết, nhất định là có nguyên nhân nào đó, nhưng nếu như đổi lại một góc độ đến xem, loại mâu thuẫn này liền biến mất.
Nếu như nói, quy tắc hành khách ngay từ đầu mục đích cũng không phải là vô điều kiện trợ giúp hành khách, mà chỉ là để thuận tiện quản lý tàu điện ngầm, dễ dàng quản lý hành khách hơn thì sao?
—Chỉ cần không đánh mất vé, bọn họ chính là hành khách an toàn
Nhưng một khi bị mất vé hoặc làm trái với quy định, bọn họ liền không còn là hành khách an toàn nữa, mà biến thành hành khách nguy hiểm.
Hành khách nguy hiểm trước tiên cần bị nhân viên phục vụ phát hiện, đồng thời trông coi cùng xử phạt.
Đó là lý do quy tắc hành khách yêu cầu bọn họ sau khi phát hiện vé tàu biến mất, lập tức thông báo cho nhân viên phục vụ.
Như vậy thì điểm mâu thuẫn trong quy tắc có thể giải thích được.
_________