_________
“ Đây rốt cuộc là thứ gì?!”
Tống Quế kinh hãi toát một thân mồ hôi lạnh, nếu như vừa rồi không hề phòng bị mà mở cửa, chỉ sợ không chỉ có mỗi quái vật Vương Hiểu Phương đi vào.
Nhưng Vương Hiểu Phương rõ ràng là bạn học trong lớp, cũng nhận thức bọn họ.
Hơn nữa, tại sao Vương Hiểu Phương lại không giống với những quái vật khác, không chỉ biết nói mà còn có thể lừa gạt mọi người?
Những khuôn mặt ngoài cửa chặn lại tất cả tầm nhìn, bọn họ không có biện pháp nhìn thấy đồng hồ đếm ngược bên ngoài, Lộ Liêu Liêu chưa bao giờ cảm thấy mười phút lại dài đến như vậy, sau khi kịp phản ứng lại, liền nhìn về phía Tô Dao Linh đang cầm điện thoại: “Mau tắt đèn đi! Bằng không sẽ hại chết chúng ta mất!”
Tô Dao Linh ném lại điện thoại cho Giang Lăng, Giang Lăng đúng lúc đưa tay ra vừa vặn chụp được, vừa rồi lúc cô ném nó đi cũng không nhìn hắn, giống như thể cô biết rõ hắn có thể bắt được vậy.
Giang Lăng khẽ nhíu mày nói: “Vô dụng, chúng nó đã phát hiện ra chúng ta, hiện tại tắt đèn ngược lại khiến chỉ chúng ta thấy không rõ tình hình xung quanh.”
Tô Dao Linh: “Cậu không để ý sao?”
Lộ Liêu Liêu không biết có phải cô đang nói với mình hay không: “Cái gì?”
Tô Dao Linh: “Vương Hiểu Phương vừa mới nói, bọn nó nghe thấy chúng ta ở chỗ này.”
Giang Lăng không kiên nhẫn, trực tiếp nói thẳng: “Nếu như là người bình thường, vừa rồi nhìn thấy trong tiệm có ánh đèn, hẳn là phải nói nhìn thấy chúng ta ở đây cho nên mới tới cầu cứu.”
Nhưng Vương Hiểu Phương mới vừa nói là — chúng tớ nghe thấy các cậu đang ở đây.
Cho nên, chúng nó chính là dựa vào thính giác mà phát hiện ra bọn họ ở chỗ này.
Tống Quế là đại diện môn sinh học của lớp, thành tích cũng không tồi, cô kịp thời phản ứng lại: “Ý của cậu là, thị lực của bọn nó có thể không tốt lắm? Tớ biết một ít sinh vật sống dưới biển sâu hoặc là trong hang động, bởi vì hoàn cảnh sinh hoạt thiếu ánh sáng cho nên thị lực dần mất đi, chỉ có thể dựa vào mặt khác các giác quan để phán đoán vị trí.”
“Thế nhưng chuyện này cũng quá khó tin đi, bọn họ không phải đều là người sao? Con người có thể trong vòng mấy phút ngắn ngủi liền mất đi thị lực sao??” Trương Bằng Phi vẫn đang cố gắng tiếp nhận hết thảy những gì đang diễn ra, nhưng hắn thực sự là không thể tiếp thu nổi.
Tô Dao Linh: “Có mất đi thị lực hay không thì tôi không biết, nhưng hẳn là không nhìn thấy, vì mắt của bọn nó bị một lớp màng thịt bọc lại.”
Trương Bằng Phi rùng mình một cái, hắn càng muốn tin tưởng đây chỉ là một cơn ác mộng.
“Nếu không dựa vào mắt, vậy thì tại sao quái vật lại phải công kích nơi có ánh sáng chứ?” Lộ Liêu Liêu vì muốn chứng tỏ bản thân, lập tức phản bác kết luận của Tô Dao Linh.
Nhưng mà, Tô Dao Linh cũng không phải rất có kiên nhẫn, cô cầm lên vật trang trí nặng nề trên bàn dùng tay thử thử một chút, không nói chuyện.
Không ai để ý Lộ Liêu Liêu, lúc này bạn thân Tống Quế kịp thời mở miệng ứng cứu: “Nơi có ánh sáng thì sẽ có người, có người thì sẽ có tiếng nói chuyện, cho nên thu hút quái vật không nhất định là ánh sáng, mà có thể là âm thanh.”
Lộ Liêu Liêu khen ngợi cô: “Quế Quế, cậu thật thông minh!”
Tống Quế lại cảm thấy lời khen ngợi này có chút xấu hổ, cô nào có được tính là thông minh, hai người Tô Dao Linh và Giang Lăng có thể trước tiên phát hiện ra sơ hở trong miệng Vương Hiểu Phương, đoán chừng đã sớm nhìn ra điểm này rồi.
“Rầm~!”
Quái vật bên ngoài thấy không thể mở cửa, bắt đầu tập trung sức lực hung hăng va chạm lên cửa kính.
Cửa kính nhanh chóng phát ra thanh âm ‘ken két’ chói tai, có chỗ còn sinh ra vết nứt, tiếng ‘răng rắc’ giống như khiến lũ quái vật bên ngoài càng thêm hưng phấn, như thể một bữa ăn ngon đã đặt ngay trước mắt.
Đặc biệt là “Vương Hiểu Phương”, từ trong miệng nó phát ra những tiếng rítt chói tai, ngay cả vết thương ở cơ và da chân cũng không ảnh hưởng đến việc nó dẫn đầu tông cửa, máu trên mặt đất dường như càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ hung tính của nó.
“Chúng nó sắp tiến vào!”
Trương Bằng Phi hét lên: “Nơi này không thể ở lâu, chúng ta đi mau!”
Giang Lăng nói: “Đi cửa sau, tận lực đừng phát ra tiếng động.”
Tuy nhiên, hắn hoài nghi những con quái vật này có thính giác vô cùng nhạy bén, nếu không chỉ cần trốn ở một nơi không có quái vật trong nửa giờ thì không khỏi quá mức dễ dàng.
Bọn họ muốn chạy trốn, không tránh khỏi sẽ phát ra tiếng bước chân.
Giang Lăng đi ở phía trước, Tống Quế lôi kéo Lộ Liêu Liêu lảo đảo theo ở phía sau, nữ sinh toàn thân phát run trong lòng âm thầm cầu nguyện, hy vọng đằng sau lối thoát hiểm sẽ không gặp phải cái gì quái vật nữa.
Tô Dao Linh và Trương Bằng Phi liếc nhau, hai người đều không hề di chuyển.
Tô Dao Linh: “?”
Trương Bằng Phi đem bốn chữ “anh dũng hy sinh” viết trên mặt: “Tô đồng học, cậu chạy trước đi, tớ là lớp trưởng, tớ sẽ cản phía sau!”
Tô Dao Linh nhìn thiếu niên trước mặt từ trên xuống dưới trong tay cái gì cũng không có, cơ thể đang run lẩy bẩy nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.
Để cậu cản phía sau? Kia không phải là cấp quái vật dâng lên đầu sao?
Cô đi đến trước tủ cứu hoả được che lấp bởi chậu cây trong góc, dùng đồ vật trang trí trên tay đập mở cửa tủ, sau đó từ bên trong lấy ra một chiếc rìu chữa cháy, lại quay về ném đồ trang trí trong tay cho hắn dùng làm vũ khí, nói:
“Lớp trưởng, cậu chạy trước, tôi là thành viên trong lớp, tôi sẽ cản phía sau.”
Trương Bằng Phi: “?”
“Ầm!”
Cửa kính bị phá ra một cái lỗ lớn, một bàn tay bị thuỷ tinh cắt đến huyết nhục mơ hồ thò vào, ý đồ tóm lấy hai người ở phía xa.
Tô Dao Linh đẩy hắn: “Chạy mau!”
Trương Bằng Phi nhìn thấy trong tay cô có vũ khí tốt hơn, khẽ cắn môi, liền cầm lấy vật trang trí trong tay chạy về phía cửa sau, vừa chạy vừa quay đầu lại hô lớn: “Tô đồng học, cùng nhau chạy!”
Tô Dao Linh ừ một tiếng, nhưng không có lập tức theo sau, cô đem rìu cắm vào trong túi áo đồng phục rộng thùng thình của mình — ưu điểm của đồng phục rộng thùng thình chính là trong túi có thể đựng được bất cứ thứ gì, đừng nói rìu, ngay cả đầu người cũng không thành vấn đề.
Sau đó, cô tiến lên phía trước đá bay hai cái bàn đến trước cửa, cánh cửa lung lay sắp đổ tạm thời được gia cố một chút, trong suốt quá trình, tiếng gào rống của quái vật phía sau cũng không khiến cô có chút cảm giác áp lực nào.
Cấp độ bậc này, cùng với các loại nguy cơ trong trò chơi kinh dị độ khó tử vong so sánh mà nói là cực kỳ đơn giản.
Cô sớm đã ngựa quen đường cũ.
Làm xong hết thảy, cô xoay người đi về hướng cửa sau.
Mà ngay lúc này, nhân viên cửa hàng không có mắt vốn đang nằm trên mặt đất đột nhiên nâng lên một khuôn mặt tái nhợt, bò từ dưới đất lên giống như một con sâu hướng tới hai chân Tô Dao Linh.
Mắt thấy liền sắp——
Nữ sinh vừa nhấc chân, vừa vặn liền dẫm ngay trên mặt của nó, bởi vì lực đạo quá lớn, trên khuôn mặt không có mắt kia lập tức hiện lên một dấu chân cực kỳ rõ ràng.
Nó lập tức hôn mê bất tỉnh, mà người khởi xướng thậm chí còn không thèm cúi đầu liếc mắt một cái thứ mình vừa dẫm phải, đã cất bước rời đi từ cửa sau.
Nó, nhỏ yếu, đáng thương, lại thê thảm.
Nhân loại kia, vừa lạnh lùng thờ ơ, lại vô tình.
***
Trong lối thoát hiểm một mảnh đen nhánh, chỉ có thể nghe thấy tiếng khóc nức nở rất nhỏ của Lộ Liêu Liêu cùng tiếng bước chân dồn dập của mấy người. Trương Bằng Phi đi ở cuối cùng, sau khi kêu vài tiếng Tô đồng học nhưng không có người đáp lại, trong lòng lập tức lạnh lẽo, cho rằng Tô Dao Linh không theo kịp.
Không đến hai phút, sau lưng liền truyền đến thanh âm cửa thủy tinh bị đυ.ng vỡ nát, khiến nội tâm mấy người càng thêm hoảng loạn.
Bởi vì họ biết rõ, đám quái vật ngoài kia sắp tràn vào đây.
Nhưng bọn họ không biết là, Tô Dao Linh từ trong trò chơi kinh dị rèn luyện ra một thói quen tốt chính là— tiện tay khóa cửa.
“Ai?”
Nghe thấy phía sau vang lên động tĩnh càng ngày càng gần, Trương Bằng Phi thiếu chút nữa đem vật trang trí trong tay ném ra.
“Là tôi.”
Thanh âm bình tĩnh mà lãnh đạm của Tô Dao Linh vang lên, lại làm cho lớp trưởng giờ phút này cảm thấy an tâm hơn bao giờ hết.
“Chúng nó đuổi tới rồi sao?” Trương Bằng Phi hỏi.
“Vẫn chưa, chúng ta đi mau,”
Lúc này lũ quái vật lại đang tiếp tục xô đẩy lớp cửa thứ hai—cửa sau tiệm trà sữa.
“Vương Hiểu Phương” đã đâm đến đầu rơi máu chảy vẫn còn không chịu buông tha đang điên cuồng gào thét: “Nhân loại ngu xuẩn kia, đừng để tao bắt được mày, tao muốn đem chân của mày tất cả đều giật xuống!”
Nhân viên cửa hàng vừa mới tỉnh lại, đã bị đồng loại điên cuồng lao vào một trận dẫm thành thịt nát:……
Nó không có gì để nói, vậy chúc “Vương Hiểu Phương” mộng tưởng sớm ngày trở thành sự thật đi.
Từ trong cửa tiệm tìm chút đồ vật chặn lại cửa sau là được, mặc dù ngăn không nổi quái vật quá mức hung mãnh, nhưng có thể tranh thủ một chút thời gian chạy trốn quý giá.
Cũng may, lối đi sau cửa an toàn, nếu đám quái vật kia thông minh hơn một chút, đem bọn họ vây quanh kín mít, mấy người mới là thật sự không đường để trốn.
Trong lối đi an toàn, vì để ngăn ngừa tình huống đột phát, Giang Lăng đi tuốt ở phía trước, sau khi hắn mở cửa dẫn theo mọi người ra ngoài, mấy người lại lần nữa về tới trên đường lớn.
Ngẩng đầu nhìn lên đồng hồ đếm ngược, còn lại chín phút.
“Sao vẫn còn chín phút chứ?!”
Tống Quế cảm thấy chuyện phát sinh vừa rồi phải dài đến cả tiếng đồng hồ?
“Làm sao bây giờ?” Lộ Liêu Liêu nhu nhược yếu đuối nhìn về phía Giang Lăng cầu cứu.
Thiếu niên không hề nhìn vào ánh mắt tràn ngập ỷ lại của cô, mà nhìn về đường phố trong đêm đen phía xa xa, trên đường dừng lại đủ loại xe ô tô, nhưng lại không có một bóng người.
Đám quái vật phía sau sẽ rất nhanh đuổi kịp, nếu như lại tìm một cửa hàng bình thường để ẩn núp chính là lựa chọn tự đoạn đường lui, chỉ sợ cuối cùng sẽ bị vây đánh. Còn lại chín phút, một khi đứng ở địa phương trống trải gặp phải những con quái vật kia, mấy người chỉ sợ ngay cả ba phút cũng chống đỡ không nổi.
Giang Lăng quay đầu lại nhìn cô: “Cậu xác định ga tàu điện ngầm an toàn?”
Tô Dao Linh: ”Không xác định.”
Giang Lăng: “…”
Cô nói rất đúng lý hợp tình, nhưng hắn lại cảm thấy có thể tin tưởng, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?
“A!!!”
Lộ Liêu Liêu bỗng nhiên hét lên một tiếng!
Tống Quế bị cô hù dọa, nhưng sau đó liền nhìn thấy Lộ Liêu Liêu đưa tay chỉ vào phương hướng đối diện dưới ngọn đèn đường.
Nơi đó, một cô bé đang nghiêng đầu, lẳng lặng nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Trên làn váy trắng của cô bé có chút vết bẩn, vì trời quá tối nên không thấy rõ là cái gì, có lẽ là những thứ khác, hoặc có lẽ chính là vết máu.
Sau đó, cô bé bỗng nhiên há miệng, hét lên một tiếng quái dị, dùng một tư thế vô cùng quỷ dị hướng mấy người mà bò đến— dùng cả tay lẫn chân từ mặt đất bò lên trên trần xe, vừa lăn vừa nhảy lao đến đây!
Cô bé không có con mắt, trong miệng phát ra tiếng cười điên cuồng!
Mọi người không một chút do dự, lập tức co giò bỏ chạy!
Trương Bằng Phi đã không phân biệt nổi đông tây nam bắc, nhưng hắn biết theo sau Giang Lăng chạy trốn sẽ không sai, theo sự xuất hiện của cô bé kia, từ gầm xe, phía sau xe, còn có bóng tối trên đường, vô số bóng người đông nghìn nghịt giống như thuỷ triều tuôn trào mà đến.
Chúng giống như là phát hiện ra con mồi thơm ngon, miệng chảy dãi, cười điên cuồng mà hô hào đuổi theo.
Chưa kể đến số người trong toàn thành phố, chỉ tính riêng số lượng tài xế trên một con đường này cộng lại, đều có thể đem bọn họ đè chết!
Phương hướng Giang Lăng chạy tất nhiên là nhà ga, đám quái vật phía sau càng đuổi càng gần, thậm chí còn có một con nhảy xuống từ tòa nhà trước mặt, nhưng Giang Lăng phản ứng nhanh chóng lập tức giơ chân một cước đá văng ra.
Ba bóng người màu đen lao ra từ con hẻm nhỏ bên cạnh, sau khi trông thấy mấy người bình thường chạy qua vốn cho là gặp được cứu viện, đang muốn kêu lên thì quay đầu liền nhìn thấy phía sau mấy người kia một đám quái vật đông nghìn nghịt đuổi sát sau lưng.
“Mẹ kiếp!”
Mấy người này chọc phải hang ổ quái vật sao?
Ba bóng đen lập tức quay người bỏ chạy, nhưng một người trong đó phản ứng quá chậm, bị cô bé mặc váy trắng vừa rồi gắt gao tóm lấy đè xuống đất, Trương Bằng Phi vừa nghe thấy một tiếng mắng chửi, liền quay đầu lại nhìn thoáng qua, cái nhìn này khiến cho hắn thiếu chút nữa phun ra cả tim gan phèo phổi!
Chỉ thấy cô bé kia há miệng đến nứt toạc ra hai bên, ba lớp răng sắc nhọn từng lớp mở ra giống như phần miệng của một con sâu, sau đó từ bên trong phun ra một quả cầu thịt!
Quả cầu thịt nhanh chóng chụp lấy đầu người trên mặt đất vẫn còn đang kêu thảm thiết, bao lấy toàn bộ xong liền bắt đầu nhúc nhích vặn vẹo!
Tiếp sau nữa hắn thấy không rõ, nhưng là hắn cũng thật sự không muốn trông thấy!
Mắt thấy đám quái vật càng đuổi càng gần, Trương Bằng Phi cảm xúc gần như hỏng mất, tốc độ trong bài kiểm tra thể chất thậm chí còn không nhanh đến như vậy, nhưng hắn vẫn là cảm thấy tố chất đại diện môn thể dục như mình vẫn chưa đủ mạnh mẽ.
Nhanh lên, chạy nhanh lên, nhanh hơn nữa!
Tống Quế phía sau đột nhiên hô lớn một tiếng: “Ga tàu điện ngầm!”
Phía trước cách mấy người một khoảng không xa, chính là lối vào ga tàu điện ngầm, bảng đèn ở lối vào vẫn sáng, là nơi có ánh sáng duy nhất trong bóng tối có thể nhìn thấy được.
Thang cuốn đi xuống ở lối vào đã ngừng hoạt động, nhưng lúc này còn ai dám ung dung đi thang cuốn nữa?
Mấy người nhanh chóng vọt vào, đi đầu chính là Giang Lăng, Tô Dao Linh và Trương Bằng Phi.
Tống Quế chạy xuống cầu thang, quay đầu nhìn chỉ thấy Lộ Liêu Liêu còn ở trên cầu thang liền ngã sấp xuống!
“Quế Quế, chân tớ mềm nhũn đứng không nổi!” Lộ Liêu Liêu sợ tới mức không thể động đậy.
Theo sau, hai bóng đen vừa rồi tình cờ gặp trên đường phóng như bay lướt ngang qua bên người của cô, cũng hướng phía trong ga tàu điện ngầm vọt vào.
Lộ Liêu Liêu giơ tay muốn xin giúp đỡ, hai người kia nhìn cũng không thèm nhìn, một mực bỏ chạy trối chết!
Lũ quái vật kia đã đuổi tới đầu bậc thang!
Lộ Liêu Liêu sắc mặt xanh lét, nhìn thấy bóng đen rậm rạp chằng chịt chặn ở lối vào, cô tựa hồ có thể nghe thấy trong miệng lũ quái vật kia phát ra thanh âm ríttt gào cùng tiếng cười hắc hắc quái dị.
Những con quái vật đó đang dùng khuôn mặt không có mắt nhìn chằm chằm vào cô—
Khí lực toàn thân trên người cô đều giống như bị rút cạn, căn bản không có cách nào đứng lên!
Nhưng mà, tình huống kỳ quái đã phát sinh.
Mặc dù là con mồi đã lấp lánh toả hương thơm nghi ngút ngay dưới đầu mũi của chúng, nhưng không có một con nào dám bước xuống cầu thang.
Tống Quế đột nhiên bừng tỉnh, nhanh chóng leo lên đỡ Lộ Liêu Liêu chạy nhanh xuống dưới.
“Bọn nó tại sao không đuổi theo xuống?”
Người vừa rồi đi ngang qua Lộ Liêu Liêu nói chuyện.
Thanh âm quen thuộc lập tức khiến Trương Bằng Phi vừa nghe liền nhận ra ngay: “Lưu Tiểu Sa, Cao Tiền Tài? Hai người lại có thể không chết?”
Lưu Tiểu Sa xì một tiếng khinh miệt: “Mày có ý gì, mày ước gì bọn tao chết ở bên ngoài sao?”
Cao Tiền Tài— cũng chính là Qua Tử, mở miệng nói chuyện: “Chúng ta trước hết đừng tranh cãi, hiện tại mạng sống là quan trọng nhất.”
Lúc đó bọn hắn nhìn thấy tài xế xe taxi ở trước mặt mình biến dị, mọi người xung quanh sợ đến choáng váng, cũng may hai người bọn họ bình thường vẫn thích xem video của Bán Già Nhãn nên thấy nhiều thành quen, thêm nữa cũng là một tín đồ của game kinh dị, sau khi kịp thời phản ứng lập tức co chân chạy sấp mặt, mới nhặt về một cái mạng.
Trên đường cũng gặp phải rất nhiều người cùng nhau chạy trốn, nhưng sau khi bị những quái vật kia tóm được……
Lưu Tiểu Sa vừa nhớ lại, thiếu chút nữa đem tất cả cơm ăn vào buổi tối phun hết ra ngoài.
Tống Quế run rẩy nói: “Có phải thời gian đếm ngược đã kết thúc không?”
Trong trò chơi không phải đều là như vậy sao? Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, trò chơi kết thúc, quái vật sẽ biến mất?”
“Còn hai phút.”
Giang Lăng trước khi tiến vào ga tàu điện ngầm liền ngước mắt nhìn lên bầu trời, tính cả thời gian đã trôi qua, đến hiện tại nhanh nhất vẫn còn lại hai phút.
Hắn bình tĩnh nói: “Nếu chúng nó không tiến vào được thì việc đếm ngược cũng không còn quan trọng.”
Qua Tử vỗ đầu một cái: “Lưu ca, nơi này chính là chỗ trốn theo như lời thanh âm kia đã nói sao?”
Lưu Tiểu Sa nhìn khắp bốn phía: “Toàn bộ ga tàu điện ngầm lớn như vậy đều là chỗ ẩn náu? Vậy thì đám người ngay từ đầu đã ở trong này sung sướиɠ biết mấy? Mẹ kiếp, tại sao điểm sinh của ông mày không được đổi mới ở chỗ này chứ?”
Đối với dân mạng mà nói, mọi thứ đều có thể dùng ngôn từ mạng tới hình dung.
Trương Bằng Phi biết rõ bọn họ không phải vô tình trốn đến chỗ này, mà là Giang Lăng mang theo bọn hắn chạy tới đây, giờ phút này nhịn không được bội phục nói: “Giang đồng học, cậu thật lợi hại!”
Giang Lăng lại nhìn về phía thiếu nữ tóc ngắn đứng trong góc: “Vì sao là chỗ này?”
Nơi ẩn núp an toàn tuyệt đối……
Nếu như thời điểm trò chơi vừa mới bắt đầu bọn họ ở ngay tại bên trong ga tàu điện ngầm hoặc đứng ở lối vào, hoàn thành nhiệm vụ này chẳng phải là dễ dàng rồi sao?
Quái vật căn bản không thể tiến vào, chỉ cần tìm được ga tàu điện ngầm có thể trực tiếp hoàn thành nhiệm vụ này, một nơi ẩn núp vi diệu đến như vậy, vì cái gì Tô Dao Linh sẽ biết?
“Bởi vì ánh sáng.”
Tô Dao Linh nhìn về phía Giang Lăng: “Cậu không phải cũng nhìn thấy sao? Ánh sáng không phải là tín hiệu để giúp quái vật tìm thấy chúng ta, bởi vì quái vật là dựa vào thính giác để phát hiện con mồi. Nếu như chỉ có người sống mới có thể nhìn thấy ánh sáng thì tất cả điều này có thể giải thích được.”
Nếu là trò chơi sinh tồn, chắc chắn không thể không có một con đường sống, chỉ có điều phương pháp sống sót cần phải do chính người chơi tự mình tìm ra.
Giang Lăng rất thông minh, hắn ngay lập tức đã hiểu được ý tứ của Tô Dao Linh.
Khi hai người leo lên trên đường cao tốc, tầm nhìn cực kỳ rộng rãi, cũng chính vào lúc đó, Tô Dao Linh phát hiện một chi tiết ẩn, thời điểm vừa mới xảy ra tình huống mất điện quy mô lớn toàn thành phố, vẫn còn sót lại một số nơi có ánh sáng.
Ví dụ như, bảng đèn cửa vào ga tàu điện ngầm, bảng đèn quảng cáo của tòa cao ốc nào đó xa hơn, máy nhảy khu vui chơi giải trí,……
Chỉ người sống mới nhìn thấy ánh sáng, vậy tại sao ô tô cũng mất đi điện năng, những nơi này lại như cũ có thể có ánh sáng nhạt phát ra? Rõ ràng cái này chính lời nhắc nhở về “chỗ ẩn núp” mà trò chơi chuẩn bị sẵn cho bọn họ.
Sự kiện mất điện không phải là vì để gϊếŧ chết bọn họ, cũng không phải chỉ là để thuận tiện cho quái vật ở trong bóng đêm sẽ dễ dàng tập kích, mà là vì—— để cho người sống có thể trước tiên phát hiện địa phương có thể giữ mệnh.
Ánh sáng từ điện thoại di động hoặc là đèn pin, có lẽ chỉ là một điểm sáng nhỏ không đáng kể, sẽ không cản trở bọn họ tìm kiếm chỗ trốn, mà còn có thể trợ giúp bọn họ nhìn thấy rõ tình huống. Ô tô không có điện năng nhưng đèn pin điện thoại lại có thể sử dụng một cách bình thường.
——Tô Dao Linh còn là cảm thấy tồn tại phía sau trò chơi này, cũng không chỉ đơn thuần muốn đồ sát tất cả mọi người, mà là muốn tận lực để bọn họ có thể sống sót.
Đương nhiên, nếu như có nhiều người mở ra đèn điện thoại, cũng sẽ ảnh hưởng đến việc phán đoán vị trí ẩn núp.
Nhưng sau đó người bị quái vật tấn công càng ngày càng nhiều, ánh đèn điện thoại quấy nhiễu biến mất, những tia sáng nhắc nhở của “chỗ ẩn núp” chính thức kia lại càng dễ dàng bị phát hiện hơn.
Tô Dao Linh không cảm thấy loại quái vật này đuổi tới cửa ra vào cũng sẽ tiến vào điểm ẩn núp, phá vỡ tính công bằng của trò chơi.
Bởi vì—
Nếu đây là một trò chơi sinh tồn trong tận thế…
Hiện tại chỉ là vừa mới bắt đầu mà thôi, nhiệm vụ tân thủ làm sao có thể vừa lên sân đã có độ khó cao như vậy.
Nhưng dù vậy, hiện tại người còn sống sót cũng rải rác chẳng có mấy.
“Hình như không đúng lắm.”
Tống Quế cảm thấy ga tàu điện ngầm tựa hồ còn lạnh hơn so với bên ngoài, “Nếu vừa mới bắt đầu có người đã ở ga tàu điện ngầm, tại sao bên trong lại yên tĩnh như vậy, không có một chút thanh âm nào cả……?”
Tàu điện là phương tiện giao thông phổ biến, người ở nơi này so với phía ngoài chắc chắn phải nhiều hơn mới đúng.
Cứ coi như là có người trốn ở chỗ này, nhưng mấy trăm nghìn người cũng không có khả năng một chút tiếng động đều không có?
Quái vật bên ngoài không vào được, không có nghĩa là bên trong sẽ không có nguy hiểm, sự kiện nhân viên cửa hàng tiệm trà sữa lúc trước chính là ví dụ.
Vì sao quái vật không tiến vào?
Nếu như không phải là quy tắc của trò chơi, vậy thì còn có một khả năng……
Nơi này có đồ vật càng đáng sợ hơn so với đám quái vật ngoài kia.
Chỗ ẩn núp, thật sự là sẽ tuyệt đối an toàn sao?
_________
Lời tác giả (cũng là lời của editor (*^^*): Phó bản chính thức đã bắt đầu rồi!◉‿◉