Trò Chơi Trốn Thoát Cấm Ngược Đãi NPC [Vô Hạn]

Chương 3: Sinh tồn trong thời gian giới hạn 3 — Người không có mắt

_________

Mất điện nên đương nhiên đèn xanh đèn đỏ sẽ ngừng hoạt động, dưới tình huống như vậy tài xế phải dừng xe chờ đợi khôi phục trật tự giao thông.

Nếu không với lưu lượng giao thông khổng lồ ở thành phố này, việc lái xe bừa bãi mà không có sự kiểm soát sẽ gây ra sự cố nghiêm trọng hơn.

Dù đèn giao thông chậm chạp không có khôi phục, cũng sẽ có cảnh sát giao thông gần đó đến khôi phục lại nên bọn họ chỉ cần chờ đợi tại chỗ.

Không chỉ Trương Bằng Phi nghĩ vậy, mà Lưu Tiểu Sa và Qua Tử ở một con phố khác đang xem náo nhiệt cũng nghĩ như thế.

Nhưng chỉ có tài xế mới biết có điều gì đó không ổn——

Bọn họ không phải đang chờ đèn giao thông khôi phục bình thường mà là xe ô tô hoàn toàn mất đi điện năng không thể khởi động.

Bình thường ô tô sẽ tự tích trữ điện năng tương ứng, nhưng giờ phút này toàn bộ năng lượng điện đã hoàn toàn biến mất.

Mở radio trên xe lên chỉ có thể nghe thấy tiếng tạp âm ‘rè rè’, mơ hồ xen lẫn trong đó còn có vài âm thanh ‘ầm ầm’ quỷ dị, giống như tiếng chấn động phát ra từ l*иg ngực một sinh vật đáng sợ nào đó.

“Tại sao kênh radio lại không có tín hiệu?”

Lý ca là một tài xế taxi, đang chạy trên đường thì đột nhiên gặp phải tình huống này, không chỉ xe phía trước không thể di chuyển mà xe của gã cũng bất động, khi mở điện thoại lên thì phát hiện không có tín hiệu.

Gã hạ cửa kính xe xuống thì nhìn thấy bên đường đứng hai tên nhóc, dáng vẻ lưu manh một cao một thấp thì liền lắc đầu.

Con trai gã cũng trạc tuổi hai tên nhóc kia, không chịu học hành suốt ngày chỉ biết trốn học đánh nhau, bản thân gã ngày nào cũng đi sớm về khuya không rảnh quản thúc con mình, kết quả càng ngày càng tồi tệ hơn.

Hiện tại ở chỗ này chậm chễ mỗi một phút đều là kiếm ít đi một phân tiền.

Không biết từ nơi nào truyền đến một âm thanh trầm đυ.c, ngay cả ghế dựa của gã cũng rung chuyển.

Lý ca thò đầu ra ngoài cửa sổ mới phát hiện đồng hồ đếm ngược trên đỉnh đầu đã biến thành số 0.

Sau đó, lại từ số 0 biến thành 30 phút.

Lại từ 30 phút bắt đầu đếm ngược.

Lý ca chỉ coi thanh âm kỳ quái vừa rồi và đồng hồ đếm ngược trên bầu trời là sự kiện nào đó đang diễn ra gần đây, có lẽ chỉ là hiệu ứng máy chiếu mà thôi.

Nhưng sau đó, gã nghe thấy một tiếng ‘lạch cạch’ từ dưới gầm xe, giống như tiếng móng tay sắc nhọn cào qua mâm xe, từng chút một phá vỡ bề mặt kim loại.

Chẳng lẽ là món đồ chơi điện tử của đứa trẻ nào chui vào dưới gầm xe của gã? Hay là hai tên nhãi bên ngoài nghịch ngợm ném thứ gì đó qua.

Lý ca có chút tức giận, mở cửa xe bước xuống liền hét thẳng vào mặt Lưu Tiểu Sa và Qua Tử: “Chúng mày làm gì vậy!”

Lưu Tiểu Sa: “??”

Hắn làm gì chứ?

Sau đó, bọn hắn thấy tài xế taxi bật đèn điện thoại di động và nằm xuống kiểm tra gầm xe.

Qua Tử nói: “Ông ta bị điên sao.”

Lưu Tiểu Sa gật đầu: “Quản hắn làm gì… Này, mày không cảm thấy……”

Hắn dừng một chút, liếc nhìn dòng xe cộ phía xa: “Vừa rồi bên đó tối như vậy à?”

Kể từ khi đồng hồ đếm ngược về 0, không có gì ngoại trừ một tiếng chấn động và đồng hồ lại quay về 30 phút.

“Có lẽ là vậy. Chắc là họ muốn tiết kiệm điện năng cho nên đã tắt bớt đèn.”

Qua Tử suy đoán.

Thời điểm vừa mới mất điện, rất nhiều tài xế đã xuống xe xem tình hình, trong bóng tối rất dễ thấy ánh đèn điện thoại di động một số người bật lên, nhưng hiện tại giống như tất cả đèn đều đã tắt hết.

Có lẽ là do nhiệt độ ban đên giảm xuống, Lưu Tiểu Sa luôn cảm thấy sau lưng có chút lạnh, hắn xoa xoa cánh tay, ánh mắt rơi vào trên cửa xe taxi đang mở

“Ê này, Qua Tử, mày nói xem trên xe có thứ tốt gì không?”

Qua Tử liếc mắt nhìn: “Nhưng mà, ông ta đâu?”

Lưu Tiểu Sa nói: “Không phải mới vừa kiểm tra gầm xe sao?”

Qua Tử nghĩ lại cảm thấy hình như có gì đó không đúng, có vẻ như là có chút……

Quá yên tĩnh.

Cửa xe vẫn đang mở, chứng tỏ gã ta vẫn ở đây, nhưng tại sao dưới gầm xe lại không có một chút tiếng động nào, chẳng lẽ cả người gã cũng chui vào gầm xe.

“Kệ xác lão đi!”

Lưu Tiểu Sa tiến lên phía trước, cả nửa người duỗi vào trong xe lục lọi trên ghế lái, nhưng hắn còn chưa kịp mò được thứ tốt gì đã cảm giác được một đôi bàn tay lạnh ngắt tóm lấy cổ chân mình!

Qua Tử đứng phía sau hắn hoảng sợ kêu lên: “Tay! tay! Lưu ca, cái tay!”

“Hô cái rắm!”

Lưu Tiểu Sa có chút chột dạ, nhưng mà hắn cũng chưa có lấy gì cả, coi như lão tài xế có muốn truy cứu thì hắn cũng sẽ không nhận, nghĩ vậy Lưu Tiểu Sa lui về phía sau mấy bước.

Nhưng điều hắn không nghĩ tới chính là, bàn tay đang nắm cổ chân hắn giữ chặt đến mức cơ thể đối phương cũng theo đó bị hắn kéo ra ngoài từ gầm xe!

Lưu Tiểu Sa thậm chí cảm thấy đau đớn do móng tay cắm vào trong da thịt!

Người này bị điên sao?

Vì muốn nhanh chóng rút chân ra nên hắn dùng sức lôi ngược về sau, nhưng không những không thoát được mà còn khiến hắn chật vật té trên mặt đất.

Sau đó hắn ngẩng đầu, nhìn về phía bóng đen trước mắt đang chậm rãi bò dậy từ trên mặt đất.

Trùng hợp thay, ngay lúc này Qua Tử ở phía sau cũng mở lên đèn pin điện thoại chiếu tới đây.

Khi nhìn rõ bộ dạng bóng đen trước mắt, Lưu Tiểu Sa thiếu chút nữa thét lên thảm thiết.

Trước mặt hắn đúng là người tài xế kia, nhưng, nhưng……

Mặt của gã!

***

Trong một quán trà sữa bên đường, không gian tối đen như mực nhưng vẫn có thể thông qua lớp cửa kính đóng chặt nhìn thấy tình huống quỷ dị bên ngoài.

Phía xa, những đốm sáng rải rác nổi bật trong bóng tối lạnh lẽo, nhưng nó cũng không tồn tại được bao lâu, liền theo những tiếng thét khiến người sởn tóc gáy vang lên mà vụt tắt.

Có vẻ như là, một sinh vật vô hình đáng sợ nào đó ẩn núp trong bóng tối lao ra tấn công bọn họ.

Trương Bằng Phi vẫn còn bàng hoàng ngồi dưới đất thở hổn hển.

Lộ Liêu Liêu khóc như hoa lê dính hạt mưa, nhưng cũng không thể khơi dậy được sự thương tiếc của Giang Lăng như mong đợi, ngược lại chỉ có cô bạn thân Tống Quế vẫn luôn không ngừng an ủi cô.

Giang Lăng và Tô Dao Linh giống như hai môn thần lạnh lùng vô cảm, mỗi người ngồi trên một chiếc ghế cao phân biệt ở hai bên cửa, bắt chéo chân, lưng dựa vào tường.

Hiện tại cần có một người đáng tin cậy đứng ra để giải thích cho một vài người đang hoảng sợ biết rõ, chuyện gì đang xảy ra và bọn họ tiếp theo nên làm gì.

Trương Bằng Phi tuy rằng là lớp trưởng nhưng chỉ phụ trách những công việc bình thường, những gì đang xảy ra trước mắt đã vượt quá phạm vi hiểu biết của hắn ta.

“Những thứ kia rốt cuộc là cái gì vậy?” Hắn cuối cùng nhịn không được mà hỏi.

Sau khi đồng hồ đếm ngược vừa kết thúc, sự kiện khủng bố ngay lập tức phát sinh, đầu tiên là những người đi đường xung quanh đột nhiên bị thứ gì đó kéo vào trong bóng đêm, sau đó tất cả âm thanh đều biến mất.

Có người còn có thể phát ra một tiếng thét thảm thiết, trong khi những người khác chỉ có thể lặng im không một tiếng động mà biến mất.

Giang Lăng phản ứng nhanh chóng, lập tức dẫn mọi người xông vào một cửa hàng gần nhất, sau đó cùng Trương Bằng Phi đóng lại cửa quán, cũng chính là tiệm trà sữa hiện tại mấy người đang trốn.

Không ai nhìn thấy thứ tấn công con người vì xung quanh quá tối, nhưng thời điểm chạy trốn, bọn họ có thể nghe thấy âm thanh đuổi theo phía sau.

Đó là……

Tiếng động của thân thể dã thú đập xuống mặt đất.

Tống Quế cùng Lộ Liêu Liêu so với hắn ta còn mờ mịt hơn, chí ít hắn biết giấc mơ tiên tri trên mạng cách đây không lâu. Tô đồng học có lẽ cũng đã chịu kinh hách không nhỏ, cho nên rất hiếm khi mở miệng. Người duy nhất hắn có thể trông cậy vào hiện tại chỉ có Giang Lăng.

Giang Lăng liếc nhìn Tô Dao Linh.

Tô Dao Linh nhìn hắn gật đầu, tỏ vẻ cậu có thể nói.

Giang Lăng: ?

Tôi là kêu cậu giải thích, cũng không phải hỏi chúng ta có thể giải thích hay không.

Giang Lăng im lặng một phút, cuối cùng chỉ có thể mở miệng nói.

“Tôi cũng không biết, nhưng có lẽ là liên quan đến cái gọi là trò chơi vừa rồi.”

Trương Bằng Phi há to miệng, cảm thấy có chút không thể tin nổi, “Ý của cậu là, cái kia… nhiệm vụ sinh tồn trong thời gian giới hạn?”

Mọi người sẽ thực sự chết sao? Không phải là trò chơi hay trò đùa, cũng không phải là một hoạt động nào đó trên toàn thành phố.

Lộ Liêu Liêu cố gắng thu hút sự chú ý của Giang Lăng, liền xoa xoa đôi mắt đỏ hoe, nói: “Cái đó…Sau khi đếm ngược kết thúc, vì cái gì lại bắt đầu lại từ đầu?”

Giang Lăng nói: “Theo như lời của giọng nói kia, trước đếm ngược mười phút có lẽ là thời gian để chúng ta tìm chỗ ẩn núp, còn sau khi đếm ngược kết thúc, hẳn chính là cái gọi là sống sót trong thời gian giới hạn.”

“Nửa giờ sao? Nhưng giờ mới chỉ qua mười phút đồng hồ…” Trương Bằng Phi lại sợ hãi, hắn đứng dậy, bật đèn pin điện thoại di động lên, chuẩn bị tìm thứ gì đó để phòng thân.

Tống Quế quát lên: “Tắt đèn đi! Cậu bị ngu à?”

Trương Bằng Phi mờ mịt: “Sao vậy?”

“Đây là cửa kính, nếu những thứ kia nhìn thấy nơi này có ánh sáng, chẳng phải liền biết chỗ này có người sao? Cậu không thấy ánh đèn ngoài kia càng lúc càng ít sao!”

Không thể không nói, Tống Quế phản ứng cũng là rất nhanh.

Trương Bằng Phi sợ tới mức lập tức cúi đầu, mở ra màn hình di động muốn tắt đèn, nhưng hắn càng khẩn trương, tay chân càng run rẩy, sờ soạng mãi vẫn không thể tắt được.

Cạch, cạch.

Trong tiệm trà sữa cực kỳ yên tĩnh, đột nhiên vang lên tiếng động kỳ quái, giống như là tiếng bước chân.

Trương Bằng Phi không dám động đậy.

Lộ Liêu Liêu và Tống Quế cũng lập tức nín thở.

Giang Lăng và Tô Dao Linh vẫn ngồi im trên ghế, Tống Quế ở bên cạnh Lộ Liêu Liêu, mà Trương Bằng Phi đang cầm điện thoại bằng mắt thường có thể nhìn thấy hoàn toàn không di chuyển.

Vậy thì, tiếng bước chân rõ ràng vang lên trong phòng, là từ đâu mà ra?

Lộc cộc.

Tiếng bước chân có chút nghiêng ngả lại vang lên hai tiếng.

Lần này, Trương Bằng Phi nghe rõ phương hướng, thanh âm là phát ra từ quầy tính tiền cách đó không xa, hắn run rẩy mà giơ lên đèn pin chiếu qua.

Chỉ thấy một người đang đứng sau quầy có chút lay động, nhìn trang phục thì có vẻ là nhân viên tiệm trà sữa, bên trong tiệm khá rộng rãi, có mấy bộ bàn ghế kê cho khách ngồi nghỉ.

Người nọ tựa hồ là đưa lưng về phía bọn họ, Trương Bằng Phi tiếp tục đưa mắt nhìn lên trên, thiếu chút nữa liền nôn ra.

Sau đầu nhân viên cửa hàng được bao phủ bởi một tầng màng thịt phồng lên, mặt ngoài hiện lên những đường vân vặn vẹo mà rõ ràng, bao lấy một thứ giống như bướu thịt đang nhảy lên, khẽ nhúc nhích.

Sau đó, nhân viên cửa hàng xoay người lại.

Một khuôn mặt trông giống người nhưng không phải con người hiện ra—

Làn da của hắn trắng bệch phát xanh, bờ môi vặn vẹo co quắp, đáng sợ nhất là vị trí hẳn phải có hai con mắt lại trống rỗng, như thể có một lớp màng thịt màu trắng bao trùm lên nơi đáng lẽ ra phải có hai tròng mắt.

Khuôn mặt không có mắt mặc dù giữ lại được chút dáng vẻ của con người, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác rợn cả tóc gáy.

Tiếp đó, nhân viên cửa hàng quỷ dị này dùng cả tay lẫn chân, bò ra từ sau quầy giống như một con dã thú!

Lộ Liêu Liêu hét lên một tiếng, cùng Tống Quế lôi kéo nhau trốn vào một góc hẻo lánh.

Trương Bằng Phi cũng sợ đến choáng váng, mắt thấy quái vật sắp vọt đến trên mặt mình, chỉ nghe được phịch một tiếng, hóa ra là Giang Lăng nhấc lên ghế dựa, đem nhân viên cửa hàng đang lao nhanh đến đập bay.

Quái vật tốc độ rất nhanh nhưng tựa hồ cần thời gian súc lực, sau khi nó bị ghế dựa đập trúng dính vào tường, trong miệng liền rít lên một tiếng giận dữ rồi lao vọt về phía Giang Lăng.

Giang Lăng chộp lấy một chiếc ghế khác, dùng chân ghế chuẩn xác mà kẹp chặt cơ thể con quái vật, sau đó dùng sức quật mạnh xuống mặt đất.

Trương Bằng Phi cũng đã phục hồi lại tinh thần, nắm lên ghế dựa bên người, xông lên cùng nhau công kích quái vật.

Trương Bằng Phi mạnh mẽ, Giang Lăng phản ứng nhanh cùng thân thủ tốt, hai người dùng chân ghế bắt chéo đem quái vật gắt gao vây lại, quái vật quay lưng về phía bọn họ, màng thịt sau đầu không ngừng nhúc nhích, trong miệng thì phát ra thanh âm chói tai.

Lộ Liêu Liêu ôm chặt cô bạn thân run rẩy trong góc, Tống Quế giơ tay che miệng ngăn cản cô bạn la hét, tránh thu hút thêm quái vật.

“Xì xì—!!!!”

“Rầm!”

Cùng với một tiếng rầm vang lên, tiếng gào thét của con quái vật đột nhiên im bặt.

Trương Bằng Phi cùng mấy người Tống Quế trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Tô Dao Linh, người được cho là đang ở trong góc đồng dạng run lẩy bẩy, giơ lên đồ vật trang trí nặng nề vừa đặt trên mặt bàn, hung hăng giáng một cú vào đầu nhân viên cửa hàng.

Thế là, nó ngất xỉu…

Tô Dao Linh: “Quá ồn.”

Giang Lăng: “?”

Trương Bằng Phi: “??”

Nhóm khuê mật: “???”

***

“Nó rốt cuộc có còn là con người không?”

Trương Bằng Phi kiểm tra toàn bộ cửa hàng, sau khi xác nhận không có thứ gì khác giấu ở chỗ này liền bước tới, nhìn nhân viên cửa hàng bị chính mình trói chặt tứ chi ném trên mặt đất, giờ phút này lại cảm thấy không biết làm sao.

Sau quầy tiệm trà sữa có một cái cửa sau, cửa sau thông với lối thoát hiểm có thể đi ra ngoài, mặc dù cửa chính đã bị bọn họ đóng chặt nhưng cũng không phải tuyệt đối an toàn, vừa rồi quái nhân này vẫn luôn nằm ở phía sau quầy không hề có động tĩnh, nên bọn họ không có phát hiện.

Giang Lăng biết ý tứ của hắn, nếu thứ này là người sống, bọn họ căn bản không thể gϊếŧ đối phương.

Nếu họ không gϊếŧ nó thì khi quái vật tỉnh lại, bọn họ cũng không nhất định có thể khống chế được nó.

Ném ra ngoài? Cần phải mở cửa chính, rất nguy hiểm, ném nó vào lối thoát hiểm phía sau… Đây chẳng phải là đem đường chạy trốn của chính mình lấp lại sao?

Tô Dao Linh nhìn đồ trang trí trong tay mình một chút, hỏi: “Nếu không phải là người, cậu dám gϊếŧ nó sao?”

Trương Bằng Phi điên cuồng lắc đầu: “Không dám không dám…”

Tô Dao Linh: “Vậy không phải rõ rồi?”

Một đòn vừa rồi của Tô đồng học suýt chút nữa đã đập nát đầu nhân viên cửa hàng, khung cảnh hiện tại thập phần hài hoà.

“Vậy còn…”

Tống Quế vẫn còn kinh hãi, dù sao cô (tdl) cũng là bạn học nữ: “Chúng ta ở chỗ này trốn nửa giờ là được đúng không?”

Tô Dao Linh: “Không nhất định.”

Lộ Liêu Liêu theo bản năng mở miệng: “Tại sao?”

Tô Dao Linh chỉ về phía cửa: “Nhìn thấy sao?”

Lộ Liêu Liêu run giọng: “Cái gì?”

Tô Dao Linh: “Bên ngoài có cái gì?”

Trước đó, vốn dĩ qua cửa kính còn có thể nhìn thấy lác đác ánh đèn điện thoại, nhưng giờ phút này chỉ còn lại một mảnh đen kịt, phảng phất vừa rồi trên đường nhiều người biến mất như vậy, nhưng bọn họ căn bản không thấy được bên ngoài có cái gì.

Sợ ánh sáng sẽ thu hút thêm quái vật, nên sau khi kiểm tra xong tình hình trong cửa hàng, Trương Bằng Phi đã tắt đèn điện thoại, lúc này ngay cả bên trong tiệm cũng tối om.

Nhưng lời của Tô Dao Linh vừa rơi xuống, ngoài cửa liền truyền đến tiếng đập cửa.

Ngoài cửa… thật sự có gì đó!

“Rầm-rầm-rầm,”

Sau đó, giọng của một nữ sinh hơi khàn khàn vang lên: “Lớp trưởng, là tớ, Vương Hiểu Phương, bọn tớ nghe thấy các cậu ở bên trong.”

“Các cậu mau mở cửa cho bọn tớ vào trốn một chút được không?”

Tống Quế đứng lên, vui mừng nói: “Là bọn Hiểu Phương!”

Cùng là bạn học, lúc này nhiều người ở chung một chỗ sẽ cảm thấy an toàn hơn một chút.

Biết rõ bên ngoài có quái vật, bạn học ở ngoài càng lâu sẽ càng nguy hiểm, Trương Bằng Phi bước nhanh tới cửa, chuẩn bị mở cửa cứu người.

Giang Lăng lập tức ngăn cản hắn.

Giang Lăng : “Chờ chút.”

Nói xong, Giang Lăng mở ra đèn pin điện thoại của mình, hướng phía ngoài cửa chiếu qua.

Trương Bằng Phi cả kinh: “Cậu bị điên sao, ánh đèn sẽ đưa tới quái vật, bọn họ ở ngoài sẽ rất nguy hiểm!”

Giang Lăng lại không thèm để ý tới hắn, vẫn một mực nhìn chằm chằm cửa ra vào.

Đèn pin điện thoại mặc dù khá sáng, nhưng chỉ có thể chiếu rõ được một khoảng nhất định, mơ hồ thấy một bóng người đang đứng ở vị trí cách cửa một khoảng, hẳn là Vương Hiểu Phương.

Giang Lăng nói: “Tôi nhìn không rõ, cậu tới gần một chút.”

Thanh âm ngoài cửa đáp: “Đừng bật đèn, tớ sợ bị những thứ kia phát hiện.”

Giang Lăng lạnh lùng nói: “Vậy bọn tôi sẽ không mở cửa.”

Bên ngoài trầm mặc một lát, liền hô lên: “Lớp trưởng, mau cứu chúng tớ, chúng tớ rất sợ hãi.”

Nhưng Trương Bằng Phi không nghĩ tới, người đánh vỡ cục diện bế tắc này lại là Tô Dao Linh, cô tiến lên giật lấy điện thoại của Giang Lăng, sau đó tắt đèn. Trong bóng đêm—— đám người Trương Bằng Phi nghe thấy Tô Dao Linh đi tới bên cửa, sau đó phát ra âm thanh ‘lạch cạch’ tiếng khoá sắt được cởi bỏ va chạm vào nhau.

Tô Dao Linh: “Thời gian chỉ có nửa phút, các cậu phải nhanh chóng đi vào, nếu không tôi sẽ đóng cửa.”

“Được, được…”

Ngoài cửa thanh âm nhỏ giọng trả lời.

Trương Bằng Phi cảm thấy Giang Lăng là quá mức cẩn thận, thời điểm nguy hiểm như thế này mọi người nên giúp đỡ lẫn nhau mới đúng, hơn nữa bọn họ vừa mới nhìn thấy quái vật là nhân viên cửa hàng, nó không khác gì một con dã thú, chỉ biết gào rú, căn bản không thể nói tiếng người.

Quả nhiên chỉ có Tô đồng học tốt bụng thiện lương, cứu người là quan trọng nhất!

Cửa két một tiếng bị kéo ra, người ngoài cửa dùng tốc độ cực nhanh vọt đến, ngay sau đó, cánh cửa to lớn đóng lại kèm theo tiếng quái vật gào thét— hoặc nói đúng hơn là tiếng hét thảm thiết.

Tốc độ người phía ngoài nhanh, nhưng tốc độ của Tô Dao Linh còn nhanh hơn.

Lớp cửa kính dày nặng đem chân đối phương vừa mới vói vào lập tức nghiền đứt!

Cái này… Đây là khí lực một nữ sinh cao trung bình thường nên có sao?

Tô Dao Linh thao tác nhanh đến mức khiến người tức lộn ruột, một tay đóng cửa, một tay khoá lại, sau đó mở ra đèn pin điện thoại, chiếu sáng không gian chỗ cửa ra vào.

Chỉ thấy trên lớp cửa kính, rậm rạp chằng chịt mấy chục khuôn mặt người đè ép cùng một chỗ, chỉ chực chờ nhào vào trong—

Mà khuôn mặt của những người này, vị trí đáng nhẽ nên có tròng mắt lại bị một lớp màng mỏng trắng bệch bao phủ chặt chẽ, như thể không hề có mắt.

Lộ Liêu Liêu bị một màn trước mắt dọa sợ kêu thảm một tiếng, Trương Bằng Phi đến giờ mới nhận ra điểm quái dị mà vừa rồi trong lúc khẩn trương cứu người hắn đã vô tình xem nhẹ!

Vương Hiểu Phương nói bọn họ ở bên ngoài cực kỳ sợ hãi, nhưng là từ đầu đến cuối vẫn chỉ có một người nói chuyện.

Những cái khác “chúng tớ” cực kỳ sợ hãi, vì sao không nói lời nào?

_________