Trò Chơi Trốn Thoát Cấm Ngược Đãi NPC [Vô Hạn]

Chương 2: Sinh tồn trong thời gian giới hạn 2 — Cô muốn ôm Giang Lăng

_________

Lưu Tiểu Sa che lại cánh tay, nhìn quanh bốn phía hòng tìm nơi phát ra thanh âm, “Cái thứ gì vậy? Ai đang nói chuyện?”

Qua Tử chỉ vào màn đếm ngược trên không trung, kinh ngạc nói, “Đó là cái gì?”

Bất kể bọn họ đứng ở góc độ nào, chỉ cần ngẩng đầu nhìn lên trời thì vừa vặn đều có thể nhìn thấy đồng hồ đếm ngược xuất hiện trong tầm mắt, như thể nó được phản chiếu trong võng mạc của họ chứ không phải được chiếu lên bầu trời.

Nhưng nếu có nhà cao tầng hoặc vật che chắn không nhìn thấy bầu trời thì không cách nào trông thấy.

Tống Quế rùng mình một cái, cảm thấy nhiệt độ xung quanh đột nhiên giảm xuống, cô hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy, sao đột nhiên lại mất điện…?”

Lộ Liêu Liêu nắm chặt cánh tay Tống Quế, “Tớ, tớ sợ.”

Nếu như có thể cô rất muốn ôm Giang Lăng, nhưng mà anh cách cô quá xa, hiện tại trước mắt một mảnh đen kịt, mắt cô còn chưa kịp thích ứng với hoàn cảnh xung quanh nên không dám tuỳ ý lộn xộn.

Trương Bằng Phi vẫn còn chưa rõ tình huống trước mắt, “Trò chơi, chỗ ẩn nấp gì cơ? Chúng ta cũng không có chơi trò chơi mà? Đây là sự kiện toàn thành phố sao?”

Dù là trò chơi thông thường hay trò chơi không gian ba chiều đều rất phổ biến ở thời đại này, nhưng vì chuẩn bị cho kì thi đại học sắp tới bọn họ đã lâu không có động đến trò chơi.

Mọi người đều biết rõ rằng họ đang ở trong thực tế.

Tô Dao Linh đứng gần Giang Lăng nhất, Phản ứng đầu tiên của hai người là quan sát tình hình xung quanh, nhưng cầu vượt cùng bốn phía vách tường đã che khuất phần lớn tầm nhìn, hơn nữa hắc ám đột nhiên buông xuống nên rất khó có được tin tức gì hữu hiệu.

Giang Lăng mở điện thoại di động, thử gọi điện: “Không có tín hiệu.”

Không chỉ không có tín hiệu internet mà còn không có tín hiệu liên lạc.

Những lời này vốn là nói với Tô Dao Linh, nhưng ánh sáng của di động đã hiển thị vị trí của hắn, Lộ Liêu Liêu bên cạnh trong lòng cảm thấy chua chát, trước khi khuê mật kịp phản ứng cô đã chủ động tiếp lời Giang Lăng: “Có lẽ là do mất điện.”

Như vậy nhìn qua giống như Giang Lăng đang nói chuyện cùng với cô vậy.

Hơn nữa Tô Dao Linh không có liếc mắt nhìn Giang Lăng, những người khác ở một bên cũng không nghĩ Giang Lăng cùng Tô Dao Linh có quan hệ gì. Mặc dù có một số người tuy là bạn học ba năm, nhưng có lẽ thẳng đến tận khi tốt nghiệp cũng chưa cùng hắn nói qua một câu.

Tô Dao Linh chính là loại người này.

Tuy rằng hiện tại rất ít xảy ra tình trạng cúp điện toàn thành phố nhưng cũng không phải là không có, việc mất điện có thể gây mất tín hiệu nhưng sẽ nhanh chóng khôi phục sau một thời gian.

Đồng hồ đếm ngược trên không trung cùng âm thanh vừa rồi có lẽ là trò đùa dai của người nào đó.

Bởi vậy, chuyện lạ vừa xảy ra không có nhiều người sẽ để tâm chứ đừng nói đến tìm nơi ẩn náu.

Lưu Tiểu Sa không biết Giang Lăng có ý tứ gì, nếu thật sự muốn nhúng tay đến cùng hắn cũng không có tự tin dám đắc tội vị học bá trong mắt học sinh này.

Nhưng cũng không thể tiếp tục tình trạng bế tắc như vậy được——

Ngay lúc hắn cùng Qua Tử đang tiến thoái lưỡng nan, bọn họ liền nhìn thấy Tô Dao Linh leo lên cầu vượt……

Đúng vậy.

Tô đồng học của bọn họ trong miệng Trương Bằng Phi vừa nhu nhược lại yếu đuối, trầm tính hướng nội dễ như trở bàn tay mà tìm được một điểm tựa, dưới chân đạp một cái đã nhẹ nhàng nhảy lên trên.

Nếu như đây là tiết mục trên TV, sau khi Tô Dao Linh nhảy lên phía dưới nhất định sẽ xuất hiện phụ đề —— hành động nguy hiểm, xin đừng bắt chước.

Điều đáng kinh ngạc hơn chính là, học sinh giỏi Giang Lăng lập tức bắt chước cô leo lên.

Hai người này thật là mấy con mọt sách trong ấn tượng của họ sao?!

***

Tô Dao Linh vừa mới leo lên đã cảm nhận được một trận gió lớn từ đằng xa đánh úp lại.

Trong thành phố có rất nhiều toà nhà cao tầng, vị trí này tuy rằng không cao lắm nhưng cũng không thấp, cách cô không xa có một đoàn tàu ngừng giữa đường ray cùng một đám hành khách bên trong.

Phía xa vùng ngoại ô thành phố trước kia còn có thể trông thấy đường chân trời cùng núi non chập chùng giờ đã biến mất, xung quanh dần nổi lên một làn sương đen dày đặc hấp thụ toàn bộ ánh sáng, chỉ còn có thể thấy một ít tia sáng rải rác đâu đó trong thành phố.

Nhưng cũng không phải ánh đèn bình thường mà là ánh sáng phát ra từ di động hoặc là đèn pin trong tay người dân.

Thành thị bị hắc ám vây quanh thi thoảng hiện lên những điểm trắng vàng nhấp nháy, mà trên đỉnh đầu đồng hồ đếm ngược khổng lồ phát ra ánh sáng đỏ tươi, phủ lên một tầng nhan sắc quái dị trên những toà nhà cao tầng.

Giang Lăng sau khi leo lên nhìn nhìn xung quanh, nơi này tầm nhìn rất tốt, cơ bản có thể đại khái đem tình huống bốn phía thu vào tầm mắt, nhưng cũng là cực kỳ nguy hiểm, hắn nói: “Nếu đoàn tàu khôi phục trở lại, đứng đây sẽ rất nguy hiểm.”

Tô Dao Linh lại nói: “Tôi có một loại dự cảm.”

“Nó sẽ vĩnh viễn sẽ không khôi phục được.”

Giang Lăng nói: “Vậy cậu lên đây làm gì?”

Thiếu nữ ăn mặc bộ đồng phục rộng thùng thình, gió thổi tung áo khoác khiến cô trông càng mảnh mai gầy yếu.

Tô Dao Linh chỉ chỉ màn đếm ngược trên đỉnh đầu: “Không phải nó nói qua sao?”

——Tìm chỗ ẩn núp.

***

Mấy người phía dưới đường cao tốc đã hoàn toàn đem mấy lời về cái gì trò chơi cùng đếm ngược vứt ra sau đầu, Lưu Tiểu Sa cùng Qua Tử đang châu đầu nghị luận.

Lưu Tiểu Sa: “Hôm nay coi như vận khí cậu ta tốt, thật không biết đầu óc Giang Lăng bị trúng gió hay gì, cư nhiên nhảy ra phá hỏng chuyện tốt của chúng ta.”

Qua Tử vóc dáng cao hơn, vì phối hợp Lưu Tiểu Sa nên hắn phải cúi đầu xuống nhỏ giọng nói: “Tối nay không phải chúng ta đi bắt người tỏ tình sao?”

Đây là tiết mục truyền thống trong bữa tiệc chia tay tốt nghiệp của toàn thể học sinh cao tam cả nước.

Qua Tử cười hắc hắc: “Nói không chừng Giang Lăng để ý người ta đã lâu? Tao nói lúc trước cũng không để ý lắm, giờ nhìn lại cảm thấy Tô Dao Linh lớn lên cũng không tệ.”

Vốn bởi vì mất điện nên xung quanh cũng rất yên tĩnh, bọn họ hai người nhỏ giọng nghị luận nhưng mặt khác ba người vẫn có thể nghe được rõ ràng.

Tống Quế đương nhiên là đứng về phía bạn thân: “Sao có thể, lấy điều kiện của Giang Lăng không thể đến tận hôm nay mới tỏ tình! Hơn nữa, hơn nữa bọn họ lúc trước hoàn toàn không có qua lại!”

Không phải Tô Dao Linh cùng Giang Lăng không có qua lại, căn bản là cô cùng cả lớp đều không hề có tiếp xúc.

Tống Quế quay đầu, “Liêu Liêu, cậu nói xem có đúng hay không?

Lộ Liêu Liêu nào có không biết xấu hổ mà nói ra miệng, liền cúi đầu tuỳ tiện ừ một tiếng.

Trương Bằng Phi cho là cô đang sợ hãi, lập tức vỗ ngực nói. “Các cậu đừng sợ, một lát nữa liền có điện rồi, mặc kệ phát sinh chuyện gì, tôi đều sẽ bảo vệ cậu…… Nhất định sẽ bảo vệ các cậu!”

Lưu Tiểu Sa có chút khinh thường, xoa xoa cánh tay thiếu chút nữa bị trật khớp của mình, “Thôi đi, dựa vào mày?”

Đúng lúc này, hai người vừa mới leo lên đã đi xuống, Tô Dao Linh cũng không giải thích hành vi của mình mà chỉ hướng một phía khác rời đi, thời điểm đi ngang qua Trương Bằng Phi, cô hơi ngừng lại, nói: “Còn có năm phút, không muốn chết thì tìm chỗ trốn nhanh đi.”

Trương Bằng Phi đầu đầy mờ mịt: “Cái gì?”

Vừa mới hỏi ra những lời này, hắn bất chợt nhớ đến đồng hồ đếm ngược trên đỉnh đầu, vừa ngẩng đầu nhìn thì quả nhiên thấy chỉ còn lại năm phút ba mươi giây.

Thời điểm nhìn thấy dãy số kia không biết vì cái gì trong lòng hắn đột nhiên dâng lên một cảm giác sợ hãi không thể giải thích được, giống như hắn ở trong mộng từng nhìn thấy qua cảnh tượng như vậy.

Những con số đẫm máu…

Khuôn mặt người không có mắt…

Tiếng la hét thất thanh bỏ chạy của mọi người cùng với hình ảnh một cây cột khổng lồ vô danh trong màn sương mù đen đặc phía xa.

Hắn nhớ ra rồi!

Đây không chỉ là giấc mơ của một mình hắn, Trương Bằng Phi cùng Lưu Tiểu Sa hoặc là nói đại bộ phận mọi người đều biết một sự kiện ồn ào huyên náo trên mạng cách đây khoảng một thời gian trước——

Một giấc mơ chung.

***

Ban đầu là Bán Già Nhãn đăng tin miêu tả một cảnh trong mơ có chút mơ hồ không rõ, trong mơ có những con số đẫm máu, những khuôn mặt không có mắt, còn có vật thể hình trụ cao đến mấy trăm tầng lầu di chuyển trong màn sương đen bao phủ toàn bộ không gian. Giống như là bộ chân vừa dài lại nhỏ gầy của một loại quái vật khổng lồ.

Ngay sau đó vô số người để lại bình luận phía dưới nói rằng họ cũng từng mơ thấy cảnh tượng như vậy trong mơ, mặc dù không trọn vẹn nhưng họ có thể mơ hồ cảm nhận được những điều tương tự từ những mảnh ký ức rời rạc còn sót lại sau khi tỉnh dậy.

Bao gồm cả Trương Bằng Phi, hắn cũng có một giấc mơ như vậy, nếu không phải đọc được bài viết của Bán Già Nhãn, có lẽ hắn đã coi giấc mơ này là một trong vô số những cơn ác mộng bình thường mà quên đi.

Điều được thảo luận nhiều nhất trên mạng là một số từ khoá mấu chốt có thể nhìn thấy rõ ràng.

Những con số đỏ như máu kia là gì?

Liệu đằng sau nó có ẩn ý gì không? Nó tồn tại ở đâu? Tại sao nó xuất hiện rõ ràng như vậy trong giấc mơ hỗn loạn nhưng không ai có thể nhìn rõ con số đó là gì?

Không ai biết câu trả lời —— Cho đến hiện tại.

Trương Bằng Phi ngay lập tức nhận ra —những con số đẫm máu này giống với đồng hồ đếm ngược màu đỏ tươi trên đầu mình đến mức nào, dù ở chỗ nào họ cũng không thoát được cảm giác ngột ngạt do nó mang lại.

Sở dĩ không thể nhìn rõ những con số đó là gì vì nó vẫn liên tục không ngừng biến hoá.

Chẳng lẽ cảnh trong mơ kia là một lời tiên tri cho những việc sắp xảy ra trong hiện thực.

Trương Bằng Phi bị suy nghĩ tiếp theo của chính mình làm cho sợ hãi.

Nếu thực sự là một lời tiên đoán có phải hay không thuyết minh ——

Khuôn mặt người không có mắt, còn có con quái vật khổng lồ không thể nhìn rõ bên trong màn sương mù đen kịt kia sẽ thực sự xuất hiện?

Nghĩ đến đây, Trương Bằng Phi ra một thân mồ hôi lạnh lại lần nữa ngẩng đầu nhìn về phía không trung.

Đếm ngược, bốn phút năm mươi giây.

Chữ bằng máu xuất hiện trên bầu trời, như vậy những khuôn mặt đáng sợ kia sẽ xuất hiện ở đâu?

Có phải là một góc khuất nào đó trong đêm tối, xung quanh họ, hay……

Chính bản thân họ?!

***

Không ai biết Tô Dao Linh muốn đi đâu, nhưng Giang Lăng đi theo cô nên Lộ Liêu Liêu vì không muốn từ bỏ cơ hội này liền dẫn theo Tống Quế đuổi theo.

Tống Quế không hiểu, Lộ Liêu Liêu đồ ăn mặt mỏng không nói lời nào, nhưng cứ như vậy đi theo Giang Lăng cũng không ổn.

Lưu Tiểu Sa cùng Qua Tử hoàn toàn không thèm đem màn đếm ngược để ở trong lòng, chỉ nhìn thấy Trương Bằng Phi sắc mặt tái nhợt đi theo sau Lộ Liêu Liêu, cho rằng hắn vẫn muốn đi bảo hộ mỹ nhân.

Nếu như không lấy được tiền hắn cũng không hề có ý tưởng theo sau tự mình chuốc lấy khổ, liền cùng Qua Tử hướng trạm xe buýt rời đi.

Giang Lăng đi theo bên người Tô Dao Linh đi được một đoạn, hắn hỏi: “Đi đâu vậy?”

Tô Dao Linh: “Ga tàu điện ngầm.”

“Ga tàu điện ngầm cách nơi này ít nhất là 1km!”

“Tôi biết, nhưng đó là chỗ ẩn núp cách chúng ta gần nhất.”

Cô biết rõ Giang Lăng là một người thông minh, đương nhiên sẽ không cho rằng vị học bá ưu tú được tiến cử vào đại học thành phố này sẽ thầm mến mình ba năm, tối nay mới đến thổ lộ.

Có lẽ là giống như cô, Giang Lăng đã phát hiện ra một số manh mối gì đó trước khi đồng hồ đếm ngược kỳ quái xuất hiện vào tối nay.

Lúc trước cô không rõ ràng lắm những thứ cha mẹ để lại, cùng với những cảnh tượng trong giấc mơ chung đó đại biểu cho cái gì.

Nhưng bây giờ chí ít đã có manh mối.

***

Thanh âm kỳ quái kia chỉ yêu cầu bọn họ tìm kiếm chỗ trốn, lại không nói rõ địa phương nào có thể trốn và phải trốn tránh thứ gì.

Vậy tại sao Tô Dao Linh lại cho rằng ga tàu điện ngầm là nơi ẩn náu gần nhất với bọn họ.

Trực giác nói cho hắn biết người bạn cùng lớp “bình thường” này biết rất nhiều thứ.

Khi đó, hai người đều đứng từ trên cao nên cảnh tượng nhìn thấy sẽ không có gì khác biệt, so với lúc đầu mọi thứ chìm trong bóng tối mà nói, thành thị bây giờ bình thường hơn nhiều, dù mất điện nhưng mọi người đều mở đèn pin điện thoại hoặc là công cụ chiếu sáng dự phòng và chờ có điện.

Trong thời đại công nghệ thông tin đóng vai trò không thể thiếu đối với con người, bất kể là ô tô cá nhân hay là phương tiện công cộng, tất cả đều sử dụng điện năng, một khi mất điện xe cộ lập tức không thể di chuyển.

Tô Dao Linh cùng Giang Lăng đi ở phía trước, bọn họ bước đi rất nhanh, Tống Quế, Lộ Liêu Liêu và Trương Bằng Phi đi ở phía sau thiếu chút nữa theo không kịp bước chân hai người.

Trương Bằng Phi và những người khác chỉ nhìn lướt qua đường phố đông đúc, hoàn toàn không biết những chiếc xe kẹt đầy đường này có vấn đề gì.

Đối với họ, những chiếc xe này là “bình thường”.

_________