_________
“Các cậu có cảm thấy ga tàu điện ngầm này nhìn rất cũ nát hay không?”
Trong hành lang vắng vẻ, chỉ có tiếng bước chân của mấy người.
Cạch, cạch, cạch, quanh quẩn bên trong không gian yên tĩnh, đặc biệt rợn người.
Đánh giá này của Trương Bằng Phi rất nhanh đã chiếm được sự đồng tình của những người khác.
“Đúng vậy,”
Tống Quế dìu Lộ Liêu Liêu đang run lẩy bẩy đi theo phía sau hắn, nói: “Chỗ này nói như thế nào cũng là phụ cận trung tâm thành phố, làm sao có thể có ga tàu điện ngầm cũ nát đến như vậy được?”
Càng đi sâu vào trong càng cảm thấy kỳ lạ.
Rõ ràng phía trước không có người, cũng không có tiếng động kỳ lạ gì, đi sâu vào trong cũng không nghe thấy tiếng quái vật gào thét bên ngoài, nhưng……
Đại sảnh hành lang không một bóng người, mặt tường rạn nứt không có một tấm biển quảng cáo nào, cùng với cửa lớn ra vào không có lắp đặt cửa kính, mãi đến tận khi bước qua cánh cửa vào phòng bán vé, họ cũng không gặp được bất kỳ người sống nào.
Nơi này đánh nhẽ phải người người đông đúc mới đúng.
Nhưng hiện tại lại phảng phất giống như một cái thế giới trống trải, mục nát, bị người quên lãng đã lâu. Ga tàu điện ngầm vắng vẻ lại càng khiến cho người ta sinh ra một loại cảm giác khó chịu khó tả.
Cùng lúc đó, ở nơi mà mọi người không thể thấy được, đồng hồ đếm ngược trên không trung lại lần nữa quay về con số 0!
Sau đó, những con số đẫm máu biến mất khỏi bầu trời, đám quái vật trong bóng tối phát ra những tiếng gầm rú khủng khϊếp, đó là những tiếng gào rống của dã thú được tạo ra bởi thanh quản của con người và những chấn động kỳ lạ trong l*иg ngực.
Trò chơi đã chính thức bắt đầu!
***
Tiếng gầm của quái vật bên ngoài, đương nhiên mấy người bên trong ga tàu điện ngầm sẽ không nghe thấy, nhưng bọn họ lại nghe được một thanh âm khác.
Tống Quế và Lộ Liêu Liêu nhìn nhau, Trương Bằng Phi cũng hỏi: “Cậu… Các cậu có nghe thấy gì không?”
Thanh âm này cũng không phải tồn tại trong thực tế, mà là vang lên trong đầu của mỗi người, nhưng lại khiến cho bọn họ có ảo giác là đang dùng “lỗ tai” của chính mình để nghe.
——【Bạn đã thành công hoàn thành nhiệm vụ sinh tồn trong thời gian giới hạn!】
【Phần thưởng nhiệm vụ: kinh nghiệm +10, kim tệ +10, tư cách người chơi +1.】
【Chúc mừng bạn đạt được tư cách người chơi trò chơi sinh tồn, đang tạo hồ sơ người chơi cho bạn!】
Chỉ có sống sót qua nửa giờ mới đạt được tư cách để… Tiến vào cái gọi là trò chơi sinh tồn này.
Đám quái vật vừa rồi, quả nhiên chỉ là sự khởi đầu mà thôi.
【Người chơi: Tô Dao Linh】
Cấp bậc: 1
Kinh nghiệm: 10/100
Kim tệ: 10
Dị năng: không
Xếp hạng thế giới: chưa kích hoạt
Trước mắt Tô Dao Linh xuất hiện một màn hình dữ liệu.
Đúng như lời nói của thanh âm kia, rất giống một trò chơi.
Chẳng qua là chỉ có một mạng duy nhất để chơi, một trò chơi sinh tồn cực kỳ tàn khốc.
Bảng dữ liệu rất nhanh được thu hồi, chỉ cần cô dùng một cái ý niệm trong đầu có thể lập tức xem xét.
Đem năng lực người chơi định dạng thành số liệu có thể thấy được, còn thiết lập cái gọi là kim tệ cùng kinh nghiệm, đồng thời sử dụng nhiệm vụ trốn thoát để sàng lọc những người đủ tư cách trở thành người chơi.
Thế lực siêu nhiên này cùng thứ sau lưng nó rốt cuộc muốn làm gì.
Lưu Tiểu Sa cũng vô cùng kinh ngạc, chơi trò chơi đương nhiên sẽ rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nhưng điều kiện tiên quyết chính là sẽ không phải chết, hiện tại cái này coi là chuyện gì xảy ra đây: “Chúng ta trở thành… trở thành người chơi sao?”
Giang Lăng nhấc chân tiếp tục đi hướng phòng bán vé: “Không.”
Hắn nói, “Là thế giới của chúng ta, biến thành sân chơi của người khác.”
Tràng săn bắt của những sinh vật ẩn giấu bên trong màn hắc ám.
***
Thanh âm trong đầu mọi người vẫn còn tiếp tục——
【Người chơi [Giang Lăng], bạn đã tiến vào phó bản tân thủ: Tuyến tàu điện ngầm số 7.】
【Người chơi [Tô Dao Linh], bạn đã tiến vào phó bản tân thủ: Tuyến tàu điện ngầm số 7.】
【Người chơi [Trương Bằng Phi], bạn đã tiến vào phó bản tân thủ: Tuyến tàu điện ngầm số 7.】
……
【Hãy cố gắng sống sót qua phó bản!】
Trương Bằng Phi toàn thân run rẩy, trải qua trận đuổi gϊếŧ chạy trốn tử vong khỏi đám quái vật không mắt vừa rồi, hắn đến bây giờ đối với hai chữ “sống sót” cực kỳ mẫn cảm.
Đặc biệt là hai từ “sống sót” đó còn phát ra từ giọng nói này.
Phía trước cách bọn họ không xa, có một tấm biển dựng đứng rất dễ thấy.
Nói là dễ thấy, bởi vì nó chặn ngang trên đường cửa soát vé mà bọn họ phải đi qua, không có một ga tàu điện ngầm bình thường nào sẽ đem một tấm biển lớn đặt ngay giữa đường như thế.
Trương Bằng Phi tiến lên phía trước và đọc lên nội dung phía trên—-
“Chào mừng mọi người đến với tuyến tàu điện ngầm số 7 của thành phố này, những điều cần biết khi ngồi chuyến tàu này:
1. Tuyến tàu điện ngầm này tổng cộng có 7 ga, ga này là điểm xuất phát và ga cuối… không rõ.
2. Mỗi một trạm có điều khoản và điều kiện đặc biệt tương ứng riêng. Sau khi lên tàu, hành khách sẽ được thông báo điều khoản và điều kiện đặc biệt của mỗi trạm bằng hình thức phát sóng trên tàu. Điều khoản tương ứng của trạm này là cấm bắt chuyện với bất kỳ hành khách nào.
3. Luôn nhắc nhở chính mình rằng, người sẽ không ăn người.
4. Dù điểm đến của bạn ở đâu, chưa đến trạm cuối cùng xin đừng xuống tàu.
5. Xin vui lòng phối hợp nhân viên soát vé, khi được yêu cầu kiểm tra, hãy chính xác xuất trình vé tàu của bạn.
6. Trước khi đến trạm cuối và ra khỏi nhà ga, không nên tự ý vứt bỏ, xé bỏ hoặc giấu vé của bạn, nếu phát hiện vé của mình vô tình bị thất lạc, ngay lập tức báo cho nhân viên phục vụ.
7. Trên tàu điện ngầm không cho phép mang theo động vật, nếu như bạn phát hiện có động vật xuất hiện ở trên xe, hãy lập tức báo cho nhân viên phục vụ.
8. Không được ăn uống trên tàu điện ngầm, nếu bạn phát hiện có người trái với điều khoản này, lập tức cử báo với nhân viên phục vụ.
Đây là một chuyện hết sức kỳ lạ khi lên tàu.
Khoảng cách giữa mỗi ga tàu điện ngầm cũng không xa, dựa theo tốc độ cực nhanh của tàu điện ngầm, bình thường là hai đến ba phút, 7 trạm, hơn 10 phút là có thể đến trạm cuối, so với thời gian giới hạn sống sót trước đó còn ngắn hơn.
Nghe qua tựa hồ rất đơn giản.
Điều khoản chỉ đến trạm cuối mới có thể xuống tàu này có chút kỳ quái, nhưng muốn làm được cũng không phải việc khó gì.
Chỉ là điều khoản thứ ba…
Người thật sự sẽ không ăn người sao?
Tống Quế cùng đám Trương Bằng Phi nghĩ đến những lời này, trong đầu liền nhớ lại lúc trước nhìn thấy những thứ kia vốn dĩ chính là người sống…
Trong nháy mắt, ý nghĩ của bọn họ có chút lung lay.
Đúng vậy, cho dù không có những quái vật này, sự việc người ăn thịt người, không phải ở trong hiện thực cũng từng phát sinh quá sao?
Lưu Tiểu Sa nói: “Mấy thông tin kia thật sự không bình thường.”
Hắn không nghĩ người đồng ý quan điểm chính mình lại là Tô Dao Linh, cô nói, “Chính xác là không bình thường, một ga tàu điện ngầm rách rưới như vậy, còn có thể có nhân viên soát vé cùng nhân viên phục vụ.”
Lưu Tiểu Sa: “??”
Đây là thông tin trọng điểm cần biết để lên tàu sao?
Qua Tử bỗng nhiên kêu lên một tiếng sợ hãi, chỉ vào sau lưng mọi người hô: “Đó là thứ quái quỷ gì vậy?”
Giang Lăng quay người, cảnh giác mà dùng điện thoại di động chiếu qua, lại phát hiện một làn khói đen không biết từ nơi nào theo lối vào nhà ga tràn xuống, vẫn luôn một mực đi theo bọn họ đến nơi này, hơn nữa còn có xu thế dần dần tiếp cận.
Mà ở bên trong màn khói đen kia, một khuôn mặt đáng sợ không có mắt dần dần hiện ra.
——Khuôn mặt đầy máu, không có mắt, miệng há lớn phát ra tiếng xì xì, đó là khuôn mặt của “Vương Hiểu Phương”.
Giọng của cô ta vang lên trong màn sương đen dày đặc: “Lớp trưởng,”
“Cậu muốn vứt bỏ chúng tớ sao?~~ Không phải cậu đã nói sẽ vĩnh viễn là lớp trưởng của chúng tớ sao?”
Trương Bằng Phi sắp khóc ra, hắn nói: “Vương đồng học, chúng ta đã tốt nghiệp rồi. Hôm qua tôi còn là lớp trưởng của các cậu, nhưng hôm nay đã không phải nữa…”
“Cậu không muốn cùng với bọn họ trở thành một thành viên của bọn tớ sao? Tô Dao Linh, Tô Dao Linh, mày ở chỗ nào? Trả lại chân cho tao, mau trả lại cho tao! Trả tao mau!!! Tao muốn xé xác tất cả chúng mày thành từng mảnh!!!”
Giọng nữ quỷ dị, âm điệu vặn vẹo giống như ác ma.
Mặc cho là ai bị quái vật như vậy điểm danh, đều sẽ sợ đến chết khϊếp, nhưng khuôn mặt Tô Dao Linh từ đầu đến cuối vẫn không chút biểu tình, “Nó đang muốn câu giờ, đám quái vật này chỉ có thể di chuyển trong nhà ga dựa vào khói đen mà thôi.”
Cô xoay người, “Đi thôi.”
Lưu Tiểu Sa: ??
Thế giới của Tô Dao Linh không phải là hoa sen dưới đáy cầu sớm nở tối tàn thôi sao?
Cái này con mẹ nó cũng quá…
Quá trâu bò rồi?
Trực tiếp ngó lơ, chỉ dùng hai câu liền chọc thủng ý đồ của con quái vật trong sương đen kia.
Quả nhiên, khi thấy Tô Dao Linh lướt qua tấm biển tiếp tục đi vào bên trong, đám quái vật trong làn khói đen phẫn nộ gào thét đứng lên, nhưng lại không dám tiến ra khỏi phạm vi của màn sương đen một bước, chỉ có thể vô lực phẫn nộ.
Nếu ở lại chỗ này thì không có lối ra, chờ khi sương đen bao phủ toàn bộ phòng bán vé, những con quái vật đó sẽ nuốt chửng bọn họ.
Nhưng Trương Bằng Phi vẫn có chút sợ hãi, hỏi, “Thật sự muốn đi vào… sao?
Lộ Liêu Liêu cũng biết bọn họ không còn đường nào khác để đi, “Nhưng…nhưng…”
“Thành phố của chúng ta không có tuyến tàu điện ngầm số 7…”
Phòng bán vé nằm trong một gian cách lối vào đại sảnh xa nhất, với tốc độ của làn khói đen kia muốn đến nơi này ít nhất cũng cần một tiếng.
Nhưng lời Lộ Liêu Liêu vừa mới nói cũng khiến người khác trong lòng cảm thấy sợ hãi.
Mọi người đều biết rõ thành phố xây dựng tàu điện ngầm thành hai giai đoạn, lần đầu tiên là tuyến số 1-4, sử dụng chữ thập bắt đầu khởi động mạng lưới giao thông ngầm của toàn thành phố.
Về sau tốc độ phát triển của thành phố quá nhanh, bốn tuyến tàu điện ngầm đã không thể đáp ứng được lưu lượng hành khách khổng lồ. Dưới cơ sở này, chính quyền thành phố tài chính dồi dào vung lên tuyệt bút, xây dựng thêm bốn tuyến tàu điện ngầm nữa.
Nhưng khi bắt đầu khởi công đào đường hầm, một khu mộ ngầm khổng lồ được khai quật lên.
Nhưng điều kỳ lạ là khu mộ táng này không phải của quan lại quyền quý nào cả, mà là phần mộ chung của mấy nghìn bá tánh bình dân thời cổ đại.
Trên lịch sử khảo cổ chưa bao giờ gặp một phong tục mai táng quy mô lớn đến như vậy, rất nhiều nhà khảo cổ học nghe tiếng từ nơi khác chạy đến, nhưng sau đó trong thành phố bắt đầu xảy ra hiện tượng chết người một cách khó hiểu, đầu tiên là những công nhân tham gia khai quật lúc đó, sau đó đến những nhà khảo cổ học kia.
Khi sự kiện này gây xôn xao trên mạng, tất cả dự án đã bị đình công và các tin tức liên quan ở trên internet cũng bị xóa bỏ sạch sẽ.
Không một ai biết chuyện này được xử lý như thế nào, rất nhiều người cho rằng đó chỉ là tin đồn thổi phồng trên mạng, kỳ thật cũng không phát hiện ra điều kỳ quái gì cả, dù sao ở thế kỷ này mọi người đều phải tin tưởng khoa học.
Nửa năm sau, dự án tàu điện ngầm lần nữa được khởi động, quy hoạch vẫn là bốn tuyến tàu điện ngầm, từ cơ sở tuyến tàu điện ngầm chữ “thập” tu sửa thành mạng lưới tàu điện ngầm chữ “mễ”*.
(*thập 十- mễ 米: tuyến 1-4 hình dung theo chữ thập, từ cơ sở đó xây thêm 4 tuyến nữa thì giống như hình chữ mễ, vị trí giao điểm kia chính xây dựng nhà ga)
Nhưng thứ tự đánh số là 4 tuyến đầu cùng với số 5, số 6, số 8 cùng số 9. Khu mộ táng lúc trước đã bị lấp lại, và dự án đã được thay thế bằng bản đồ lộ trình mới, không ai có thể tìm được vị trí cụ thể của khu vực quỷ dị kia.
Chuyện này cũng biến thành một truyền thuyết đô thị kỳ quái trong thành phố.
Chuyện kể rằng bốn tuyến đường tàu điện ngầm có thể thành công mở ra và đưa vào hoạt động, là vì thành phố còn đồng thời xây dựng một tuyến tàu điện ngầm số 7, chẳng qua tuyến đường này cũng không có mở cửa cho người dân.
Nghe nói tuyến đường này, là dùng để trấn an hàng nghìn chủ nhân của phần mộ táng kia.
Đây là tuyến tàu điện ngầm được xây dựng dành cho người chết.
Tổng Quế cũng nhớ tới tin đồn này, trong khu vực trực tuyến của trường có không ít bài đăng được thêm mắm dặm muối, thổi phồng, hoặc là tham khảo từ truyền thuyết tuyến tàu điện ngầm số 7.
Mà hiện tại, bọn họ thật sự……
Tiến vào bên trong tuyến tàu điện ngầm số 7?!
Tuyến đường này thật sự tồn tại hay chỉ là ảo giác của đám người bọn họ?
Nhưng mà những thứ chân họ dẫm lên, tấm biển vừa thấy được, tất cả đều chân thật như vậy.
Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của Lộ Liêu Liêu, Trương Bằng Phi bước đến bên người cô, nói: “Đừng sợ! Tuyến tàu điện ngầm số 7 xem ra là thật sự tồn tại, chúng ta có thể là đánh bậy đánh bạ tiến vào ga tàu điện ngầm bỏ hoang này mà thôi, như thế nghĩ lại nơi này không có người cũng là bình thường!”
Lộ Liêu Liêu: “…?”
Nơi này nhìn qua bình thường ở chỗ nào chứ?
Qua Tử cũng thật sự cạn lời, thật không biết lớp trưởng đại nhân thông minh này làm thế nào có thể vào được trường học của bọn họ.
Hắn không dám đến quá gần màn sương đen, lôi kéo Lưu Tiểu Sa đi theo sau Tô Dao Linh cùng Giang Lăng, mặc dù hắn không biết tại sao phải đi theo hai người này, mà đi theo phía sau người ta lộ ra vẻ có chút hèn mọn đáng khinh, nhưng Lưu ca cũng làm như vậy, khẳng định là không có vấn đề.
Giang Lăng đi đến khung cửa sổ phòng bán vé, dùng đèn pin điện thoại chiếu sáng, bên trong một mảnh đen thui.
Tuy quy tắc trước khi lên tàu đã viết rõ cần phải có vé tàu, nhưng chỗ này bỏ hoang đã lâu như vậy, thật sự sẽ có người bán vé sao?
“Có ai không?” Lưu Tiểu Sa chen lên trước, hướng bên trong hô lớn một tiếng.
Không ai trả lời.
Hắn thò đầu nhìn vào bên trong phòng bán vé.
“Mẹ nó!”
Bỗng nhiên, hắn hét lên một tiếng sợ hãi, bước chân lùi về sau, đặt mông ngồi bệt trên mặt đất, chỉ vào cửa sổ lắp bắp: “Người, người…!!! Người!”
Ánh đèn điện thoại của Giang Lăng chiếu qua, chỉ thấy trong cửa sổ phòng bán vé tối om lộ ra một khuôn mặt, gương mặt này ngược lại là có mắt, nhưng đó lại là con mắt được vẽ lên.
Hai cái má hồng cực kỳ khoa trương, bờ môi mỉm cười, làn da trắng bệch, cặp mắt vô hồn kia nhìn chằm chằm vào mấy người đứng ngoài cửa phòng bán vé…
Đây là một người giấy.
Tô Dao Linh tiến lên một bước, “Một vé đến trạm cuối cùng.”
Lưu Tiểu Sa vẫn còn ngồi trên mặt đất, hắn đã bình tĩnh lại, thầm nghĩ mình vừa rồi bị một cái người giấy dọa đến thật sự rất mất mặt, nhưng sau đó hắn kịp phản ứng lại.
Vừa rồi bọn họ không thấy được người giấy là vì người giấy ở tận sâu trong phòng, nhưng bây giờ, dù không cần thò đầu vào trong cũng có thể ở cửa chắn nhìn thấy khuôn mặt của người giấy, điều này có nghĩa là…
Người giấy này có thể di chuyển?!
Lưu Tiểu Sa nhìn về phía Tô Dao Linh chủ động đi về phía người giấy, nhịn không được hỏi ra ghi hoặc đã lâu: “Mày không sợ sao?”
Tô Dao Linh như trước bình tĩnh tiếp nhận tấm vé người giấy đưa tới, “Không phải nói đây là tàu điện ngầm dành cho người chết sao? Vậy thì người giấy bán vé có gì không hợp lý?”
Quả thực rất hợp lý, nhưng chúng ta là người sống đó!
_________