“Nhưng mà, nhưng mà…” Ôn Đồng cố gắng nghĩ nghĩ.
Cậu đổ hết lên người mình không phải là được rồi sao?!
Ôn Đồng hạ giọng nói, bổ sung nửa câu sau: “Nhưng mà tôi không phải loại hình mà anh ấy thích.”
Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Bạch Việt liền dừng ở trên mặt cậu.
Con ngươi Bạch Việt có màu nhạt giống với khí chất của anh, lạnh lùng lại hờ hững, như đã quen nhìn người ta từ trên xuống, có thể nhìn thấu lòng người.
Ôn Đồng sợ bị nhìn ra manh mối, ánh mắt tránh né kéo sang đề tài khác: “Tại sao lại nói đến Tạ Dư?”
Bạch Việt: “Tôi nghe bọn bắt cóc nhắc tới Tạ Dư.”
“Bạch gia và Tạ gia có một hạng mục hợp tác, còn cậu lại là người của Tạ Dư.” Giọng nói của anh chậm lại, “Chúng ta bị bắt hẳn là có liên quan đến anh ta.”
Ôn Đồng gật đầu.
Bạch Việt đem phản ứng bình tĩnh của cậu thu hết vào đáy mắt: “Cậu không bất ngờ về việc này sao?”
Ôn Đồng giải thích: “Tôi chỉ quen với môt đại thiếu gia là Tạ Dư, bị bắt chỉ có thể là do anh ấy.”
“Dù sao tôi cũng chỉ là một người thường, sẽ không trêu chọc thị phi.”
Nghe được lời này, Bạch Việt quét mắt qua cổ cậu, lại nhìn về phía ngũ quan xinh đẹp kia, như là một đóa hoa đào yêu đang nở rực rỡ.
Cùng với mấy chữ người thường có chênh lệch không nhỏ, lại càng hợp với bốn chữ trêu chọc thị phi hơn.
Đối với ánh mắt trong sáng thấy đáy của Ôn Đồng, giống như không hề hiểu bản thân mình như thế nào, Bạch Việt mím môi, không nói thêm điều gì nữa.
“Cậu có nghĩ đến manh mối nào khác không?”
“Để tôi ngẫm lại.” Ôn Đồng cúi đầu cân nhắc, cậu không biết Tạ Dư chọc tới ai, dù sao Dư cũng không nói chuyện công ty và gia đình cho cậu biết.
Chuyện liên quan đến cậu và Bạch Việt, khiến bọn bắt cóc theo dõi, cũng chỉ có Tạ Dư.
Cậu là bạn trai được công khai của Tạ Dư.
Bạch Việt là bạch nguyệt quang mà Tạ Dư thầm mến.
Bạch Việt thấy ánh mắt cậu khẽ nhúc nhích, hỏi: “Cậu nghĩ được gì chưa?”
“Không có." Ôn Đồng lắc lắc đầu, nhanh chóng cởi bỏ phần dây thừng còn lại, sau đó thành thật nói, “Có lẽ tôi là bạn trai của Tạ Dư, còn anh là người anh ấy thầm mến chăng.”
“Có lẽ bọn bắt cóc muốn dùng hai chúng ta để đối phó Tạ Dư. Anh đừng lo lắng, Tạ Dư chắc chắn sẽ đến cứu chúng ta.”
Ngón tay Bạch Việt giật giật, chăm chú nhìn vào con ngươi của thiếu niên: “Cậu cũng biết Tạ Dư… với chuyện của tôi?”
Ôn Đồng: “Đương nhiên.”
Thấy vẻ mặt không sao cả kia, Bạch Việt chậm rãi hỏi: “Cậu không ngại sao?”
“Không ngại.” Ôn Đồng dùng sức lắc đầu.
Đâu chỉ là không ngại, cậu còn tha thiết ước mơ kìa!
Mấy năm nay Ôn Đồng vì hai người mà buồn thúi ruột, những việc có thể làm cậu đều đã làm rồi, thậm chí còn đi vào trong miếu cầu thần bái phật.
Để ý ánh mắt Bạch Việt có chút biến hóa, Ôn Đồng vội vàng cường điệu thân phận tra nam của bản thân: “Tôi chỉ quen biết chơi chơi thôi, không phải thật sự yêu anh ta.”
Đột nhiên, có một tiếng nói chuyện rất nhỏ ở bên ngoài cửa truyền đến.