“Người bên trong đã tỉnh chưa?”
“Vừa rồi em đã kiểm tra, còn chưa tỉnh ạ.”
Một loạt tiếng bước chân từ xa tới gần, có vẻ sắp tiến vào kiểm tra tiếp.
Bạch Việt nhăn mày lại.
Ôn Đồng lập tức nhặt sợi dây thừng dưới đất lên, vòng hai vòng lỏng lẻo ở trên cổ tay Bạch Việt, lại lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mà chạy về giường, bày ra một tư thế hôn mê.
Kẽo kẹt một tiếng, cửa gỗ bị mạnh mẽ đẩy ra.
Ôn Đồng nghe thấy không ít tiếng chân, ra nhiều người đang đi vào đây, trong đó có tiếng bước chân tới gần phía cậu, sát mép giường.
Ngay sau đó, một ánh mắt sắc bén mà nóng rực rơi xuống, đảo quanh khuôn mặt của cậu.
Thần kinh Ôn Đồng căng chặt, tim đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực.
Có một vài người ở xa mở miệng: “A? Tại sao cậu ta còn chưa tỉnh?”
“Tam gia, nếu dựa theo liều lượng thuốc gây mê, hiện tại cậu ta phải tỉnh rồi mới đúng."
“Tiểu tử này sao còn chưa tỉnh thế?”
“Anh Cường, có phải anh già rồi nên mắt mờ dùng sai liều không?”
“Cút cút cút, có lẽ tiểu tử này đã ngủ luôn rồi.”
Ôn Đồng cố gắng duy trì nhịp thở, đầu óc cũng chạy thật nhanh.
Tam gia trong lời bọn họ nói có thể không phải là tên người.
Mà là đứng hàng thứ ba trong nhà.
Tạ gia trừ Tạ Dư ra thì còn một người con trai và hai người con gái khác, nhưng người con trai kia là anh cả.
Những người khác có thù oán với Tạ Dư...
Ôn Đồng suy nghĩ mãi cũng không tìm ra ai có thể xứng với cái xưng hô “Tam gia” này.
Đột nhiên, có người mở miệng: “Tam gia, nếu không thì em đánh cậu ta tỉnh nhé?”
Ôn Đồng nghe thấy tiếng ma sát rất nhỏ của vải áo, giây tiếp theo liền có một cánh tay chứa mùi thuốc lá đặt ở trên mặt cậu, bóp chặt hai bên má rồi dùng sức kéo cậu dậy.
Đau đến mức Ôn Đồng nhịn không được mà nhíu mi.
Cậu vội vàng giả bộ mơ ngủ, nhẹ nhàng nói mê một tiếng, sau đó né tránh bàn tay đối phương, đem mặt vùi vào trong khuỷu tay.
Cái tay kia cũng thuận theo buông ra.
Mép giường lại lần nữa vang lên tiếng bước chân, nhưng lần này là từ gần tới xa.
Sau đó là tiếng đóng cửa.
Đi rồi sao?
Ôn Đồng thở ra một hơi, nghe tiếng máy móc chuyển động của đồng hồ, cậu ở trong lòng đếm một phút, sống lưng chậm rãi thả lỏng.
Hẳn là đi rồi đi.
Lông mi Ôn Đồng run rẩy, muốn mở to mắt nhìn một cái.
Nhưng đột nhiên bàn tay to kia lại quay lại xoa cổ của cậu, Ôn Đồng sợ tới mức suýt hét lên, trái tim đập điên cuồng.
Lòng bàn tay thô ráp dùng sức vuốt ve làn da bên gáy của cậu, vừa đau lại vừa ngứa.
Tên biếи ŧɦái ác liệt cười nhạo: “Vẫn muốn giả vờ ngủ à."
Ngay từ đầu hắn còn không biết Ôn Đồng giả bộ ngủ, nhưng khi nhìn thấy thân thể thon gầy cuộn tròn ở trên giường, bên má phải bị dính tro bụi đến dơ hề hề, giống như một con mèo nhỏ đáng thương lưu lạc, hắn liền nhịn không được mà vươn tay véo véo.
Một cái véo này giúp hắn cảm nhận được thân thể bên dưới đang cứng đờ, nháy mắt hắn liền hiểu.