Cậu thở ra một hơi, nói với Bạch Việt: “Anh chờ một lát, cái này hơi khó cởi.”
Bạch Việt ừ một tiếng, thấy toàn thân Ôn Đồng đều xám xịt thì mày càng nhăn chặt hơn.
Căn phòng này đã nhiều năm không có ai ở nên giường rất dơ, Ôn Đồng ngủ ở trên giường nên tất nhiên cũng bẩn theo.
Trên khuôn mặt và tay chân thiếu niên đều dính đầy tro bụi, trên quần áo cũng không biết là bị dính vết bẩn gì.
Anh rũ mắt xuống, cưỡng bách bản thân xem nhẹ cảm giác phiền lòng, phân tích: “Căn phòng này không có cửa sổ, chỉ có một cửa để ra vào.”
“Ngoài cửa không xác định được có bao nhiêu người, nhưng bọn bắt cóc mỗi hai giờ sẽ đến kiểm tra một lần.”
“Cậu tỉnh dậy sau khi bọn bắt cóc vừa tới kiểm tra, cho nên chúng ta còn hai giờ tự do.”
Ôn Đồng biết trong cốt truyện vai chính thụ sẽ bình yên vô sự, rồi được vai chính công mang đi.
Cậu nói với Bạch Việt: “Đừng lo lắng, anh sẽ không… Chúng ta sẽ không có việc gì đâu.”
Bạch Việt: “Cậu rất lạc quan.”
Ôn Đồng tiếp xúc với vai chính thụ cũng không nhiều, nên không nghe ra ý khác trong lời nói của anh, cười nói: “Đây là một trong các sở trường của tôi mà."
Nơi này không biết là ở đâu, nhiệt độ không khí khá cao, nóng đến mức cậu phải cởϊ áσ khoác, kéo kéo cổ áo hoodie để thông khí.
Cái cổ trắng nõn bại lộ ở trong không khí, mơ hồ có thể thấy được điểm hồng lộ ra trên làn da non mịn, cổ áo đong đưa trượt xuống, dấu tay đỏ thẫm bên gáy cũng như ẩn như hiện.
Làn da của cậu trắng nõn tinh tế, vậy nên dấu tay này có chút đáng sợ, khiến người ta có thể dễ dàng mà tưởng tượng ra cảnh tượng cái cổ bị bóp chặt, thân thể thiếu niên chỉ có thể giãy giụa một cách vô lực.
Đáy lòng Bạch Việt vô cớ sinh ra cảm giác nóng nảy.
Bạch Việt nhìn dấu tay kia, mở miệng hỏi: “Cậu là bạn trai của Tạ Dư phải không?”
Ôn Đồng dừng động tác lại, không đoán được Bạch Việt sẽ hỏi chuyện này ở đây.
Do dự một lát, cậu ậm ừ mà đáp lời.
Ở thời điểm mới bắt đầu diễn kịch với Tạ Dư, cậu còn chu đáo hỏi qua Tạ Dư về vấn đề này.
Nếu Bạch Việt hỏi về mối quan hệ giữa hai người, vậy cậu phải trả lời như thế nào?
Tạ Dư nói, nếu đã diễn kịch vậy dứt khoát diễn nguyên bộ, nếu hơn hai mươi tuổi còn chưa yêu đương, nói không chừng sẽ bị người ta hiểu lầm phương diện nào đó có vấn đề.
Ôn Đồng cứ như vậy bị thuyết phục.
Dù sao cậu cũng chỉ là người công cụ, vai chính công muốn dùng phương pháp gì để theo đuổi vai chính thụ cậu cũng không quản được, chỉ cần phối hợp là được.
Nghĩ đến đây, cậu ngẩng đầu nói với Bạch Việt: “Tuy tôi là bạn trai của Tạ Dư, nhưng mà…”
Cậu dừng lại một chút, cân nhắc nên lấy cái cớ gì để Bạch Việt biết tình yêu giữa hai người thật ra cũng chẳng có gì.
Vừa để Bạch Việt giữ được ấn tượng tốt với Tạ Dư, vừa không ảnh hưởng đến việc yêu đương của hai người bọn họ về sau.