Không giống trong thành phố, có đơn vị làm việc, đảm bảo thu hoạch dù hạn hay lụt.
Vì từng gặp bác tư Tống, cộng thêm sau đó Kiều Niệm Dao định bán cặp vòng ngọc, chia cho bác tư Tống một ít hoa hồng, cho nên cũng không lo lắng.
Lúc ấy, sau khi bán vòng ngọc đi, cô liền nhét cho bác tư Tống năm trăm, số tiền này là sẵn lòng cho.
Nhưng bác tư Tống không muốn, bà ấy là bác, chưa đến nỗi thèm tiền của cháu dâu.
Mặc dù số tiền này quả thật quá nhiều, nhưng bác tư Tống không muốn, chỉ kéo tay cô, nói với cô: "Tiền có thể kiếm, nhưng người chồng như Thanh Phong, cháu phải biết quý trọng, nếu bỏ lỡ thằng bé, sau này chắc chắn cháu không thể gặp được người như thằng bé nữa."
Chỉ có một câu này, còn những thứ khác bảo cô tự giữ lại.
Lại nói về hiện tại.
Tống Thanh Phong cũng hơi sửng sốt, hiển nhiên là không ngờ vợ lại có kỳ ngộ như vậy.
Hai ngàn ba trăm đồng anh mang về đã là rất nhiều, nhưng cô đã sớm tích cóp được một khoản tiền lớn như vậy! "Nếu em muốn rời đi, em có tiền trả lại cho anh, thậm chí có thể trả cả vốn lẫn lời không thiếu một phần, ai cũng không ngăn được em." Kiều Niệm Dao nhìn anh.
Trái tim Tống Thanh Phong run lên: "Vậy sao em còn..."
Cô rõ ràng có nhiều tiền như vậy.
"Tại sao ở lại, anh không biết sao?" Kiều Niệm Dao nói.
Tống Thanh Phong đối diện với ánh mắt của cô, phòng tuyến trong lòng lúc này đã sụp đổ: "Nhưng anh đã như thế này..."
Kiều Niệm Dao: "Em biết em ở lại, sẽ phải đối mặt với tương lai như thế nào, nhưng Thanh Phong, em nguyện ý."
Nắm lấy tay anh.
Bàn tay to lớn của Tống Thanh Phong bị bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của vợ anh nắm lấy, không khỏi khẽ run, đối diện với ánh mắt dịu dàng không che giấu yêu thương của vợ, rốt cuộc trở tay nắm lấy tay cô.
"Vợ." Giọng người đàn ông nghẹn ngào.
"Em đây." Kiều Niệm Dao xoa xoa tay anh.
Tống Thanh Phong không nhịn được, ôm cô vào lòng mình.
Khóe mắt có chút ươn ướt.
Sau khi người đàn ông như sắt thép này rơi vào tuyệt vọng, vợ anh đã dùng sự dịu dàng và tình yêu kéo anh ra khỏi bóng tối.
Sau một hồi an ủi.
Kiều Niệm Dao mới thu xếp lại của cải trong nhà, hai người cộng lại có hơn bốn ngàn đồng tiền tích góp.
Ở niên đại này, không cần nghi ngờ, đây chắc chắn là một số tiền rất lớn.
Kiều Niệm Dao nói: "Hai ngày nữa sẽ phân lương, chờ xong bận này, em lại tranh thủ thời gian vào thành phố gửi tiền."
Tống Thanh Phong ừ một tiếng.
"Ăn nhiều một chút, anh bây giờ gầy như khỉ vậy, toàn là xương." Kiều Niệm Dao lại gắp cho anh miếng ruột già.
Tống Thanh Phong rất gầy, một mét tám tư chỉ nặng khoảng một trăm bốn mươi cân, chiều cao này tiêu chuẩn tối thiểu phải là một trăm năm mươi cân.
*Một cân = 0,5kg.
Nhưng đâu còn cách nào, đi nằm vùng còn có thể béo mập được sao, sau khi bị thương lòng như tro tàn, càng không cần phải nói.