Trên núi làm gì có vòng ngọc với lá vàng con cá, mà nếu có thì cũng chẳng đến lượt cô.
Cô lấy từ trong không gian ra đó.
Trong không gian có một đống vòng ngọc thượng đẳng, cô chỉ lấy mấy cặp bình thường nhất ra thôi, chỉ một đôi trong số đó cũng đã cầm được nhiều tiền như vậy.
Trong không gian có rất nhiều vàng thỏi, kích thước lớn nhỏ không đều nhau, cô cảm giác chỗ đó phải đến cả ngàn cân, chẳng qua không tiện lấy ra thôi.
Nhân dịp lúc anh không ở nhà, kiếm ít tiền tài bất chính cũng không phải chuyện xấu.
Đợi đến lúc anh về thì tiền đã ở trong sổ tiết kiệm, vàng và vòng ngọc cũng đã chôn ở sân sau, cô muốn nói lai lịch nó thế nào chẳng được.
Sở dĩ không gửi nhiều là vì hoàn cảnh ở thời đại này rất phức tạp, tiền lương một tháng của người bình thường cũng chỉ hai, ba mươi đồng, tất nhiên nhân viên lâu năm sẽ nhiều hơn nhưng tối đa cũng chỉ đến ba mươi sáu đồng.
Nhưng tiền kiếm được và tiền tiết kiệm là hai chuyện khác nhau.
Trong sổ tiết kiệm của gia đình có hai ngàn đồng đã là một chuyện rất ghê gớm rồi.
Thế là quá đủ.
Nếu nhiều thêm thì sẽ không dễ giải thích.
Còn về việc tại sao lại để bác gái út trong thành phố biết chuyện này, đó là vì không còn cách nào khác.
Muốn gửi đồ vào cửa hàng ký gửi, không phải cứ cầm đồ vào là được.
Nếu vật mà người bán gửi bán dưới hai trăm đồng thì chỉ cần đưa sổ hộ khẩu cho người ta xem là được.
Nếu số tiền nhỏ thì không thành vấn đề.
Nhưng nếu giá trị món hàng mà người bán ký gửi lớn hơn hai trăm đồng thì được coi là số tiền lớn.
Cần phải ghi lại sổ hộ khẩu, thậm chí còn phải ghi lại những thông tin cần thiết như nơi sinh sống lại.
Ngoài ra, còn phải làm giấy chứng nhận có chứng nhận của nơi sinh sống hoặc là làm đơn để đơn vị chứng minh để người thân đảm bảo tư cách cho người gửi.
Cuối cùng, người gửi còn phải viết giấy bảo lãnh.
Phải cam đoan rằng những thứ người gửi có được là đứng đắn, không phải có được bằng những thủ đoạn mờ ám.
Những chuyện khai chứng nhận, làm cam đoan này, một mình Kiều Niệm Dao không thể làm được, cho nên nhất định phải mời bác tư Tống đến mới được.
Sở dĩ Tống Thanh Phong có thể đi làm lính, chính là nhờ bác tư Tống ở trong thành phố chạy quan hệ cho, sau khi Tống Thanh Phong cưới Kiều Niệm Dao, bác tư Tống biết tin cũng đặc biệt từ thành phố về một chuyến.
Cầm theo một tấm vải về cho cô may quần áo mới.
Các cô, các bác khác đều cảm thấy năm trăm đồng tiền sính lễ trên trời quá nhiều, bác tư Tống lại trực tiếp bày tỏ chi thì chi.
Dù sao ở trong thành phố, cô gái xinh đẹp như vậy, nhà mẹ đẻ đòi ba xoay một kêu cũng không quá đáng, ba xoay một kêu phải trên năm trăm.
*Ba xoay một kêu: chỉ 4 món đồ là đồng hồ, xe đạp, máy may và radio.
Chỉ là ở quê quá nghèo, chỉ dựa vào thu hoạch từ ruộng đồng, phụ thuộc vào thiên nhiên.