Úc Nguyên không thấy vui vẻ như Sở Vũ Tiêm được vào Metersbonwe*, vẻ mặt ngạc nhiên lại sợ hãi hỏi Cố Thiệu Thừa: “Anh định đưa tôi đi đâu?”
*Sở Vũ Tiêm là nữ chính phim “Cùng ngắm mưa sao băng”, xuất thân là cô gái mồ côi cha, nhà nghèo. Metersbonwe là thương hiệu thời trang hàng đầu tại Trung Quốc.
Trong những hoạt động có trên ba người, cậu sẽ không thể lập nhóm chat kín để mọi người làm quen ... Tha cho cậu đi, xin đấy.
Cố Thiệu Thừa liếc nhìn cậu, môi mỏng hơi mím lại, sự nghiêm nghị trên gương mặt lạnh lùng thoáng dịu đi phần nào: “Ông ngoại bắt chúng ta tham gia tiệc từ thiện tối nay, nếu cậu thể hiện thật tốt, ngày mai, toàn bộ người giúp việc trong nhà sẽ bị sa thải.”
Nghe vậy, Úc Nguyên đang co rúm như cây bị héo lập tức dựng thẳng lưng, hai mắt lấp lánh: “Anh muốn tôi thể hiện thể nào?”
Đôi đồng tử đen huyền của Cố Thiệu Thừa nhìn về phía đống quần áo: “Ăn mặc chỉn chu, cố gắng làm nũng.”
Nếu ông nội đã mê tín đến vậy, đương nhiên anh cũng có thể lợi dụng điểm này.
Úc Nguyên nghe xong, độ khó cao hơn hôm trước rồi sao?
Tuy ghét xã giao với người lạ nhưng cậu đã sống sót được mười tám năm, vì cuộc sống ở góa hạnh phúc sau này, chịu khổ thêm một đêm thì nhằm nhò gì!
Đôi mắt hạnh của Úc Nguyên sáng lên như hai cái bóng đèn, ánh mắt sáng rực như hai ngọn đuốc soi lên đống quần áo tinh xảo.
Khoan đã, cậu chợt nhớ ra, đoạn đầu của cuốn tiểu thuyết cũng có một buổi tiệc từ thiện quy tụ rất nhiều nhân vật nổi tiếng, hình như diễn ra không bao lâu sau khi nam chính bị nhà giàu vứt bỏ... Tâm trạng sung sướиɠ của Úc Nguyên lập tức biến mất: “Tiệc từ thiện được tổ chức ở đâu?”
Còn chưa nói xong, một câu trích dẫn thoáng hiện lên trong đầu cậu: [Dạ tiệc được tổ chức ở khách sạn xa hoa nhất của Vân thị - khách sạn Linos.]
Môi mỏng của Cố Thiệu Thừa khẽ nhúc nhích: “Linos.”
Úc Nguyên: “...”
Úc Nguyên hít sâu một hơi: “Nhất định phải đi sao?”
Cố Thiệu Thừa khẽ vuốt cằm.
Úc Nguyên lại nhìn về phía phòng chính, không hề do dự chọn trong đó phối hợp giày chơi bóng đích kia bộ hưu nhàn phong tây trang.
Cậu nhanh chóng thay quần áo, sau đó bắt đầu vận động tại chỗ để làm ấm người.
Vì bóng ma tâm lý từ thời thơ ấu, cậu từng tập một vài cách phòng thân, nhưng cơ thể gầy gò này của cậu thực sự quá yếu, nghiêm túc tập luyện cũng không có ích gì.
Cũng may cậu phát hiện ra khả năng bật nhảy của bản thân không tệ, hôm nào đến trường cũng dành thời gian luyện tập, mục tiêu lớn nhất chính là sau này có thể bỏ trốn thật nhanh.
Một khi gặp phải nhân vật, có liên quan đến cốt truyện chính, cậu sẽ lập tức bỏ chạy.
Úc Nguyên hạ quyết tâm, càng khởi động càng hăng say, rốt cuộc lúc làm động tác ép dọc, khực một tiếng, trật khớp hông.
Cố Thiệu Thừa đã sớm quen với lối suy nghĩ kì quặc của Úc Nguyên, tuy không biết rõ lý do nhưng anh đã ngồi nhìn từ đầu, thấy thế, môi mỏng khẽ nhếch lên: “Cậu cần giúp không?”
Úc Nguyên hít một hơi lạnh: “Ưm, giúp, giúp tôi một chút, tôi không đứng thẳng được.”
Cố Thiệu Thừa bước lên phía trước, anh kéo nhẹ cánh tay của Úc Nguyên, Úc Nguyên lập tức kêu oai oái: “Anh đừng cử động vội, đợi tôi hết căng cơ đã.”
Cố Thiệu Thừa đành phải buông tay, anh tựa người lên cửa sổ sát đất, Úc Nguyên nửa ngồi nửa quỳ trước mặt anh, cậu vừa lẩm bẩm kêu đau vừa xoa xoa háng.
Phòng thay đồ không có cửa, vệ sĩ nhận được tin định vào báo cáo, anh ta gõ lên cửa tủ rồi chậm rãi bước tới.
Người đàn ông cao lớn lách qua chiếc tủ đảo* màu trắng cản trở tầm nhìn, vừa thoáng nhìn thấy cảnh tượng cạnh cửa sổ sát đất, lợi dụng tốc độ phản ứng cực kì nhạy bén của bộ đội đặc chủng, anh ta lập tức lao nhanh như chớp ra ngoài.
*tủ đảo: loại tủ thường được bố trí nằm ở giữa phòng thay đồ, mặt trên làm bằng kính, có ngăn kéo, nằm cách biệt với các giá treo quần áo xung quanh.