Hai vệ sĩ vừa đến nhìn thấy đại ca chạy như bay, cả hai tròn mắt nhìn nhau, trong mắt tràn ngập sự nghi ngờ.
Đội trưởng đội vệ sĩ vội vàng kéo hai người đi, gương mặt già nua đỏ bừng: “Đi canh cầu thang đi, trong vài phút nữa, tuyệt đối không được quấy rầy tiên sinh!”
Nghe vậy, hai người âm thầm nói với nhau bằng khẩu hình: Mẹ nó! Kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến vậy sao!
Sở dĩ Úc Nguyên khởi động tại chỗ là vì cậu thấy bộ âu phục sang trọng trên người khá cứng, khó cử động thoải mái khi chạy sẽ khiến cậu không thể phát huy hết khả năng.
Vì vậy cậu mới muốn thực hiện động tác ép ngang, ép dọc trước, lại luyện tập đúng các động tác cơ bản, không ngờ quần áo không sao, cơ thể lại không chịu đựng nổi.
Úc Nguyên ngồi xổm nghỉ ngơi một lúc lâu, mãi đến khi chân tê cứng, cậu mới đỡ eo rồi từ từ đứng dậy, khuôn miệng nhỏ nhắn vẫn đang cố gắng hít không khí.
Cố Thiệu Thừa đỡ lấy cổ tay hơi lạnh của Úc Nguyên hơi lạnh cổ tay, dùng sức đỡ cậu dậy.
Úc Nguyên bị đau bên phải, cậu chỉ có thể dồn trọng lượng sang bên trái, nhưng vừa rồi ngồi xổm nên chân trái cũng tê cứng, khi cậu đứng lên, trọng tâm không ổn định, cơ thể lảo đảo lao thẳng vào lòng Cố Thiệu Thừa.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, Úc Nguyên đã đứng vững, Cố Thiệu Thừa lặng lẽ nhìn mái tóc đen dày của chàng trai ngày một xa dần, mùi hoa quả dìu dịu còn quẩn quanh nơi chóp mũi.
Giống như ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ, ánh sáng đỏ rực rỡ xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu rọi căn phòng, khiến căn phòng trở nên ấm áp lại lộng lẫy.
Cố Thiệu Thừa khịt mũi, Úc Nguyên sống trong biệt thự, rõ ràng cậu dùng loại sữa tắm giống anh, nhưng anh cảm giác mùi hương trên người cậu đậm hơn một chút, còn mang theo hương vị ngọt ngào thoang thoảng, phải kề sát cậu mới có thể ngửi thấy.
Trong một thoáng Cố Thiệu Thừa thất thần, Úc Nguyên đã nhẹ nhàng lùi lại, cũng gỡ bàn tay đang đỡ cậu ra.
Úc Nguyên khịt mũi: “Tốt lắm, cảm ơn, khi nào chúng ta đi? Tôi đeo kính áp tròng trước đã.”
Cố Thiệu Thừa rũ mắt nhìn biểu cảm thú vị trên gương mặt đang cười tươi của Úc Nguyên, anh không khỏi thổn thức, thì ra bản thân đã bị bệnh lâu đến vậy.
Một khi không còn phát bệnh, tâm trí hoàn toàn tỉnh táo, ngay cả ánh hoàng hôn bình thường cũng có thể dễ dàng làm anh vui vẻ.
Môi mỏng của Cố Thiệu Thừa mím lại: “Ừm, đi thôi.”
*
Tuy trước đây Úc Nguyên chưa từng đeo kính áp tròng, nhưng bắt chước video trên mạng, cậu nhanh chóng đeo xong.
Cậu không gặp khó khăn gì khi đeo, nhưng sau khi đeo lên, mắt vẫn chưa quen nên vẫn không thoải mái lắm, Úc Nguyên đành phải thường xuyên chớp mắt, hi vọng kính có thể tìm được vị trí thích hợp càng sớm càng tốt.
Cậu đi theo Cố Thiệu Thừa ngồi vào ghế sau, đi đứng bình thường thì không sao, nhưng thay đổi tư thế đột ngột khiến vết thương ở khớp hông nhói đau.
Vừa lên xe, tấm chắn chưa kịp kéo lên, vừa đau vừa sợ người, cậu hít sâu mấy cái.
Khi Cố Thiệu Thừa nhìn về phía cậu, cậu cũng đang nhìn anh, đôi mắt hạnh ẩm ướt hồng lên, cậu ai oán nói: “Ngồi xuống càng đau hơn.”
Lời còn chưa dứt, vệ sĩ ngồi phía trước cậu đã bắt đầu ho khù khụ.
Nghe thấy tiếng, Cố Thiệu Thừa liếc qua ghế phó lái, như cảm thấy chột dạ, người đang ho lập tức im bặt, bằng mắt thường cũng có thể thấy làn da ngăm đen của vệ sĩ hơi ửng hồng, vừa nhìn đã biết anh ta đang cố gắng kiềm chế gì đó.
Sau đó Cố Thiệu Thừa ấn nút nâng tấm chắn lên, anh vỗ lên tay vịn ở giữa hai người, lạnh nhạt mở miệng: “Cậu dựa người vào đây đi, tránh chỗ đau ra.”
Úc Nguyên ngoan ngoãn dựa vào, cậu còn hơi nhích mông lên, cố gắng dồn trọng lượng sang bên trái để vết thương bên phải không cần chịu lực, sau một lúc điều chỉnh tư thế, cậu thấy khá hơn nhiều, chỉ là trông cậu như đang tựa người vào anh.
Cố Thiệu Thừa luôn nghiêm túc ngồi thẳng lưng, những ngón tay tùy ý để trên tay vịn thi thoảng sẽ gõ nhẹ hai cái, khiến anh có vẻ uy nghiêm và xa cách của bậc bề trên.