Sau Khi Sợ Xã Hội Thay Thế Gả Vào Hào Môn

Chương 39: Thay đồ

Khen xong, Diệp Thu Đường đưa máy cho mẹ Úc xem, đây cũng là lần đầu mẹ Úc thấy con trai bỏ kính, bà nhận ra cậu rất ưa nhìn, nhưng trò chuyện hồi lâu với Úc Nguyên, bà đã quen nên không còn thấy ngạc nhiên.

Hình như Úc Nguyên cũng nhận ra, lúc không đeo kính, quả thực cậu trông khá ưa nhìn, hai mẹ con nhìn nhau một lúc.

Diệp Thu Đường còn kề sát mặt vào màn hình, tấm tắc cảm thán: “Nhìn cậu thế này, tớ chợt nhớ ra tin tức trên bản tin hôm nọ, một nữ sinh đáng thương bị kính debuff, cô ấy bị cả trường bắt nạt, có lần bị đánh vỡ kính, bất ngờ để lộ ngoại hình xinh đẹp, cô ấy lập tức nổi tiếng, mấy kẻ bắt nạt học đường đánh nhau để giành cô ấy...”

Mí mắt Úc Nguyên giật giật, đúng vậy, thế giới họ đang sống là thế giới thế nào chứ? Trong thế giới luôn tràn đầy điều bất ngờ này, mọi chuyện kịch tính một chút mới là hợp lí.

Cũng giống việc cậu bị kính mắt debuff, cũng giống việc sản nghiệp khổng lồ tích góp suốt hai mươi đời của nhà họ Cố dễ dàng bị một tên kém cỏi đến ở rể cướp sạch, lúc ấy cậu nghĩ định mệnh thật trớ trêu, nhưng nếu suy nghĩ kĩ, mọi chuyện bắt đầu trở nên hợp lý.

Sau khi cúp máy, Úc Nguyên rơi vào trầm tư, cậu chợt nhận ra: những tình tiết hoang đường mà cậu mơ thấy sẽ xảy ra trong thế giới mà cậu đang sống.

Trước đó cậu không hiểu được, nam chính bị gia đình giàu có bỏ rơi nhưng sự nghiệp diễn xuất rất thành công, chắc hẳn mẹ Vương và người cha đê tiện đều xót con, tuy cả hai tỏ vẻ không liên quan, nhưng chắc chắn họ tốn không ít tiền mua tài nguyên cho anh ta.

Hơn nữa ngoài xuất thân, nam chính đương nhiên đứng đầu về mọi mặt, sao anh ta có thể trở thành kẻ vô dụng trong mắt nhà họ Nhạc? Sau đó lại bị tất cả mọi người khinh thường, cuối cùng cơn giận bùng nổ nên trả thù...

Nghĩ đến một loạt tình tiết được làm quá để tâng bốc nam chính, khóe miệng Úc Nguyên giật giật, ánh mắt tỏ vẻ ghét bỏ, cũng may nhân vật này của cậu chỉ là vật hy sinh cỏn con, cậu chỉ xuất hiện trong đoạn đầu, cốt truyện sẽ không ảnh hưởng nhiều đến cậu.

Úc Nguyên đang mải nghĩ, tiếng gõ cửa đột ngột vang lên, phản ứng đầu tiên là run rẩy, chợt cảm thấy hôm nay có vẻ bảo mẫu gõ cửa mạnh hơn mọi ngày.

Trong nhà có đủ người rồi, cậu vẫn chưa thể giảm bớt số bảo mẫu, thật sự không muốn “mở khóa” thêm nhân vật mới nào nữa đâu...

“Cậu chủ, tiên sinh bảo cậu đến phòng thay đồ ở tầng ba.” Một giọng nam quen thuộc vang lên, Úc Nguyên nhận ra giọng nói này, là đội trưởng đội vệ sĩ luôn đi cùng Cố Thiệu Thừa.

Úc Nguyên không thể hiểu nổi, chẳng phải vệ sĩ nên ở cạnh Cố Thiệu Thừa cả ngày sao? Tại sao anh lại bảo người ta đến gọi cậu, nghe thấy tiếng gọi, cậu lập tức lên tiếng trả lời: “Được, tôi thay quần áo rồi đi ngay.”

Trên thực tế, Úc Nguyên vẫn mặc bộ quần áo cũ, ban ngày mặc rồi buổi tối giặt, sau đó sấy khô, ngày nào cũng vậy, cậu đang định gọi cho nhà họ Vương để lấy lại hành lý.

Nghe thấy tiếng bước chân của vệ sĩ càng lúc càng xa, Úc Nguyên vẫn đứng đợi ở cửa, một lúc sau cậu mới bước nhanh về phía phòng thay đồ.

Tới phòng thay đồ, thấy căn phòng rộng rãi lại chật kín người, hai mắt Úc Nguyên tối sầm.

Nếu Cố Thiệu Thừa không gọi tên cậu trước, suýt nữa Úc Nguyên đã quay đầu bước đi.

Cố Thiệu Thừa liếc mắt về phía Úc Nguyên đang đứng nép vào tường như muốn hòa làm một với bức tường, anh ra lệnh cho những người khác trong phòng: “Phối đồ xong thì ra ngoài đi.”

Đến khi đám người lục tục đi hết, Úc Nguyên mới có thể hít thở bình thường.

Cố Thiệu Thừa ngồi trên ghế sofa cạnh cửa sổ sát đất, dáng vẻ vẫn yếu ớt, uể oải vì vừa phát bệnh hôm qua, ngón tay thon dài chỉ vào giữa phòng thay đồ.

Ở đó đã có ba hàng quần áo được chuyên gia lựa chọn trước, anh lạnh nhạt nói: “Chọn một bộ để mặc đêm nay.”