Cố Thiệu Thừa lạnh lùng cong môi, không gây rối thì còn có thể yên bình tận hưởng mấy ngày, nếu bà ta gây rối, không biết những người bạn tù cùng phòng có thể làm gì bà ta.
Đương nhiên, anh cũng hy vọng bà ta gây chuyện nghiêm trọng nhất có thể, vừa khéo chọc chết bà ta, như vậy lại rất hợp ý anh.
Cố Thiệu Thừa vừa định đáp lời, cảm giác ngứa trong cổ họng khiến anh không nhịn được mà ho nhẹ, hơn nữa cơn đau đầu chưa dứt hẳn, anh vừa ho xong đã thấy choáng váng, anh nhíu mày thật chặt, nghiêng người mở ngăn kéo ra, đổ ra rất nhiều thuốc rồi nuốt vội.
Thấy thế, vệ sĩ có vẻ lo lắng, dù là một trong những người được chủ nhân tin tưởng nhất, anh ta cũng không hiểu tại sao người kia không chịu giữ gìn sức khỏe như vậy.
Khi vệ sĩ đang định lên tiếng khuyên ngăn, tiếng gõ cửa vang lên từ phía cửa kính, ánh mắt hai người đồng thời nhìn sang.
Được Cố Thiệu Thừa cho phép, Úc Nguyên đẩy cửa ra, cậu thò đầu ra nhìn rồi mới bước vào, thấy vệ sĩ lực lưỡng trong phòng, vẻ hoảng loạn thoáng hiện lên gương mặt cậu.
Cố Thiệu Thừa liếc vệ sĩ một cái, để đối phương ra ngoài trước, vừa khéo đúng lúc anh có chuyện cần trao đổi thẳng thắn với Úc Nguyên.
Úc Nguyên: “Tôi, tôi nhắn tin nhưng không thấy anh trả lời, bên nhà cũ đưa thuốc để bồi bổ cơ thể, bảo mẫu nói ngài chưa uống thuốc Đông y bao giờ, tôi hỏi rồi, nghe nói ngâm chân cũng có hiệu quả...”
Bàn tay đang đặt trên trán của Cố Thiệu Thừa hạ xuống, anh nhíu mày, đây là chiêu trò mới gì thế?
Thấy Cố Thiệu Thừa không cự tuyệt ngay, Úc Nguyên lập tức xoay người lôi ra một cái thùng gỗ cậu đã chuẩn bị sẵn.
Thùng gõ có kích thước khá lớn, cao đến đầu gối Cố Thiệu Thừa, để nước thuốc ngấm vào bắp chân càng nhiều càng tốt, đả thông kinh mạch, nên nước thuốc bốc khói nghi ngút cũng đầy cả thùng lớn.
Úc Nguyên không ngờ thùng thuốc lại nặng đến vậy, vì muốn giảm bớt thời gian ở gần bảo mẫu, cậu kiên quyết cự tuyệt sự hỗ trợ của bảo mẫu, tự mình bê thùng từ chỗ thang máy sang đây, mệt đến độ eo đau mỏi, thở không ra hơi.
Cậu biết Cố Thiệu Thừa chắc chắn không muốn ngâm, nhưng nghĩ đến chuyện những người nhà họ Cố mời về đều là truyền nhân của các gia tộc Đông y có tiếng tăm, các bài thuốc và thảo dược đều vô cùng quý giá, cậu tốn nhiều công như vậy, dù thế nào cũng phải để đối phương thử một lần.
Dù thảo dược không có tác dụng gì, ngâm hai mươi phút cũng có thể thư giãn, giúp ngủ ngon hơn, kí©ɧ ŧɧí©ɧ khả năng lưu thông máu, quả thật là phương thuốc hay cho vị cha già kiêm ma ốm của cậu.
Không chờ Cố Thiệu Thừa phản ứng, mùi thuốc bắc nồng nặc đã ở ngay gần anh.
Úc Nguyên miễn cưỡng bê thùng gỗ lớn, cậu loạng choạng bước đến, mặt cậu đỏ ửng vì dùng sức, khuôn mặt, tóc, lông mi đều dính ít nước thuốc.
Lúc này cậu đã kiệt sức, tay chân rụng rời, bước thôi cũng không xong, mực nước lại cao, chỉ nghiêng một chút đã có không ít bọt nước bắn lên, nước thuốc đắng chát dính trên mặt cậu, chảy xuống cằm, làm ướt vạt áo.
Úc Nguyên cảm giác như bản thân đã xuyên đến địa điểm quay một đoạn quảng cáo, một vài câu quảng cáo quen thuộc vang lên bên tai: Vịt con bơi bơi rồi đi lên bờ, mẹ, ngâm chân phải ngâm nước nóng mới tốt, mời mẹ rửa chân...
Cố Thiệu Thừa ngửi thấy mùi đắng nồng nặc, hơi thở anh như ngừng lại, huyệt thái dương lại giật giật, lại là cảm giác nhói đau quen thuộc, giọng anh như bị bóp nghẹt nhưng vẫn cố hỏi: “Cậu muốn làm gì?” Anh chưa nói xong đã đột ngột ho khan, cả người run lên, đầu anh càng lúc càng đau.
Úc Nguyên bị sức nặng của chiếc thùng gỗ rút cạn sức lực, cảm giác như có mấy ngôi sao đang quay mòng mòng quanh đầu cậu, khóe môi mỏng mấp máy, cậu vô thức thốt ra câu quảng cáo kia: “Mời mẹ rửa chân.”
Giữa lúc đầu váng mắt hoa, Cố Thiệu Thừa nghe thấy Úc Nguyên gọi anh là mẹ, biểu cảm lại trở nên hoảng hốt… Gì cơ? Anh vô thức vươn tay kéo ngăn kéo, muốn lấy thuốc dự phòng.