Sau Khi Sợ Xã Hội Thay Thế Gả Vào Hào Môn

Chương 35: Lòng hiếu thảo

Không lâu sau, ngay cả tin đồn Cố Thiệu Thừa đánh phóng viên cũng được nhắc đến, sau đó cư dân mạng nhanh chóng phát hiện ra sự thật.

Thật ra phóng viên nọ chỉ tóm tắt lại quá trình anh ta phỏng vấn Cố Thiệu Thừa, sau khi cải trang, anh ta ngồi xổm nấp trong bệnh viện, thấy Cố Thiệu Thừa ra khỏi khoa tâm thần, anh ta lập tức hỏi có phải Cố Thiệu Thừa định khai rằng anh có bệnh tâm thần để tránh bị truy cứu trách nhiệm hay không.

Lúc đó, trạng thái của Cố Thiệu Thừa trông điên điên khùng khùng, không hề bình thường, phóng viên miêu tả “ánh mắt kia như muốn đánh chết tôi”, nhưng anh vẫn chưa làm gì, cuối cùng tin tức này lan nhanh, tam sao thất bản một hồi lại biến thành Cố Thiệu Thừa là đồ tâm thần, không chỉ đẩy ngã bảo mẫu chăm sóc mình từ nhỏ khiến bà ấy liệt nửa người, anh còn suýt đánh chết phóng viên đến phỏng vấn mình.

Những tin đồn này ăn sâu vào suy nghĩ của cư dân mạng, mỗi lần có tin tức liên quan đến Cố Thiệu Thừa, những tin tức đó đều bị nhắc lại để thêm phần gay cấn, dần dần mọi người đều nghĩ anh đánh phóng viên thật, lại còn đẩy bảo mẫu, họ cho rằng cả hai chuyện đều có chứng cứ xác thực, nhưng đều bị nhà họ Cố dùng tiền đè xuống.

Cư dân mạng ầm ĩ cả ngày trời đều cảm thấy ngượng ngùng, không chỉ thế, một vài người hiểu đầu đuôi câu chuyện đã nhanh chóng đăng bài trên các diễn đàn ẩn danh.

Blogger nói có một người bạn đang làm việc ở bệnh viện Hữu Hòa thuộc sở hữu của nhà họ Cố, cũng chính là nơi ông cụ Cố đang điều trị, người bạn gửi ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện với một nhân viên khác trong bệnh viện Hữu Hòa.

Nghe nói tin đồn đã lan rộng khắp Hữu Hòa, ông cụ Cố cũng không tin Cố Thiệu Thừa, sau khi nhập viện, ông ta lập tức gọi anh tới mắng một trận, hai ông cháu ầm ĩ trong phòng rất căng thẳng.

Blogger nói không phải bản thân thấy xót xa cho kẻ có tiền, chỉ đơn thuần muốn đăng cho mọi người cùng hóng, nhưng người nọ cũng cảm thán một câu: [Cố Thiệu Thừa cũng thật đáng thương.]

Úc Nguyên không nhìn bình luận bên dưới, cậu nhớ lại, lúc ấy quả thực có tiếng động lớn vang lên trong phòng bệnh, nhưng khi đó cậu chỉ mải nghĩ xem nên tỏ ra thân mật với anh thế nào, cũng không chú ý đến điều này.

Úc Nguyên khẽ thở dài một tiếng, cảm giác Cố Thiệu Thừa còn đáng thương hơn một đứa trẻ mồ côi như cậu, dù sao cậu cũng được cha mẹ nuôi yêu thương, chiều chuộng hết mực.

Nhưng Cố Thiệu Thừa thì sao, sinh ra trong gia đình giàu có, người ngoài nhìn vào đều nghĩ anh sinh ra ở vạch đích.

Vậy mà mẹ ruột lại coi anh như quái vật, càng không nói đến người cha tồi kia, ông ngoại là người thân thiết nhất với anh cũng không tin anh, hiện tại anh có nhiều tiền, nhưng không sớm thì muộn số tiền đó cũng bị nam chính lấy hết, giống như anh chỉ đơn thuần là công cụ gánh tội thay cho nam chính.

Trái ngược với anh, tuy cậu cũng chỉ là công cụ, nhưng sống cô độc đến tận cuối đời tại biệt thự chính là ước mơ lớn nhất của cậu, nếu Cố Thiệu Thừa không có thiết lập phải gánh tội thay nam chính, ước mơ của cậu cũng không thể thánh sự thật.

Nghĩ đến cảnh mình được hời đến vậy, trong lòng Úc Nguyên lại tràn đầy lòng hiếu thảo.

*

Cố Thiệu Thừa được vệ sĩ dìu về phòng ngủ, anh vừa xoa xoa mi tâm vừa nghe người kia báo cáo.

“...Phía ông cụ đã đồng ý rồi. Ngoài ra, mẹ Trương bị truy cứu trách nhiệm hình sự trong vụ án của dì Lâm, bị phán tù mười năm, sau khi nghe tin, bà ta liên tục gào thét, bảo phải gặp ngài.” Vệ sĩ nhớ lại, ban đầu bà lão kia còn tưởng mình sẽ được bảo lãnh, trạng thái vẫn khá bình thường, nhưng vừa nghe thấy tin mình phải dành quãng đời còn lại trong tù, bà ta lập tức phát rồ.