Nghe thấy câu “mời mẹ rửa chân” của Úc Nguyên, vệ sĩ đang chậm rãi khép cửa vất vả lắm mới nhịn được cười, một tay anh ta đóng cửa lại, tay kia che miệng rồi bắt đầu cười khúc khích.
Hai người khác đang đứng canh ngoài cửa nhìn nhau:
—— anh Quang điên rồi? Lại có thể cười Cố tiên sinh như vậy?
—— Cố tiên sinh còn trả lương cao cho anh ấy nữa →_→ còn dám cười to như thế, không biết có bị trừ lương không đây.
Đội trưởng đội vệ sĩ hắng giọng, anh ta cười nhẹ rồi lắc đầu, đột nhiên cảm thấy vị đại sư mà ông cụ Cố tìm cho tiên sinh thực sự có chút bản lĩnh.
Anh ta đi theo Cố Thiệu Thừa đã lâu, đây là lần đầu anh ta thấy một người đặc biệt đến vậy, người có thể đập tan vẻ mặt lạnh lùng của Cố Thiệu Thừa chỉ trong chốc lát.
Trong phòng ngủ chính, Úc Nguyên đang chật vật đặt thùng gỗ xuống, sau khi thả xuống, cậu ngồi trên đất thở hồng hộc.
Nhiệt độ nước thuốc đã được điều chỉnh từ trước, nếu để nước nguội, vậy ngâm chân sẽ thành rửa chân thật, cậu chỉ đành hít một hơi sâu, vừa quay đầu đã thấy Cố Thiệu Thừa đang liên tục đổ thuốc ra tay.
Đây là lần đầu Úc Nguyên thấy nhiều thuốc đến vậy, tưởng anh muốn uống thuốc thay cơm, cậu hơi sửng sốt rồi vội vươn tay ra ngăn anh lại: “Không phải anh vừa ăn cơm rồi sao?”
Bảo mẫu vừa rời đi chưa đầy nửa tiếng, bình thường anh ăn ba bữa một ngày, bây giờ còn chưa đến bữa tiếp theo.
Tay Cố Thiệu Thừa khựng lại, con ngươi đen láy hoảng hốt nhìn về phía Úc Nguyên: “...Tôi là ai?”
Trạng thái của Cố Thiệu Thừa khá bất ổn, thấy anh vẫn đang phát bệnh, Úc Nguyên càng không để Cố Thiệu Thừa uống nhiều thuốc đến vậy, đành trả lời anh: “Anh là Cố Thiệu Thừa.” Là vị cha già đáng kính, là ân nhân của cậu!
Khi nói chuyện, tay cậu đã đặt trên cổ tay người đàn ông, nhân lúc Cố Thiệu Thừa giật mình, Úc Nguyên gạt hết thuốc trong lòng bàn tay anh vào trong lọ.
Vừa nãy Cố Thiệu Thừa dốc thuốc ra trước mặt cậu, cậu không để ý lắm, lúc này bình tĩnh nhìn kĩ lại mới nhận ra, lọ thuốc này của Cố Thiệu Thừa chứa đủ loại thuốc với nhiều hình thù và màu sắc khác nhau, các loại thuốc được trộn lẫn theo tỉ lệ kê theo đơn.
Úc Nguyên kinh ngạc, bộ não thiên tài nào lại nghĩ ra phương pháp uống thuốc quái đản thế này?
Trộn lẫn theo tỉ lệ là có thể đảm bảo lần nào bệnh nhân cũng uống thuốc theo đúng tỉ lệ sao? Với kiểu nhắm mắt dốc thuốc kia của Cố Thiệu Thừa, uống được đúng tỉ lệ mới lạ...
Đầu Cố Thiệu Thừa rất đau, nghe thấy câu trả lời của cậu, anh ngây người một lúc rồi mới khẽ vuốt cằm, hẳn câu “mời mẹ rửa chân kia” chỉ là ảo giác thoáng qua mà thôi.
Cảm giác đau nhói đột ngột ập đến lần nữa, cơ thể Cố Thiệu Thừa cứng đờ, lông mày nhíu chặt, đầu ngón tay anh ấn mạnh lên huyệt thái dương, cơn đau khiến anh gần như không thở nổi, một lát sau, cơn đau mới dần biến mất.
Cố Thiệu Thừa mệt mỏi ngả người ra sau, lúc này anh mới nhận ra điểm tựa sau lưng đã biến mất từ lúc nào, bản thân lại đang ngồi ngay ngắn bên mép giường, bắp chân ngâm trong thùng nước cao đến tận đầu gối.
Cố Thiệu Thừa: ...?
Úc Nguyên vắt khô hai cái khăn mặt, sau đó cậu cầm thêm một chiếc khăn tắm rồi quay lại giường, dù cậu nằm mơ cũng không thể ngờ rằng Cố Thiệu Thừa thường điên điên khùng khùng mỗi khi phát bệnh lại lúc ngoan ngoãn như vậy, để cậu thích làm gì thì làm.
Úc Nguyên trải khăn tắm lên giường trước, sau đó vỗ nhẹ bắp chân của Cố Thiệu Thừa: “Nhấc chân.”
Đợi một lúc vẫn không thấy Cố Thiệu Thừa phản ứng gì, cậu lập tức cúi xuống định nâng chân anh lên, nhưng chợt bị Cố Thiệu Thừa giữ tay lại.
Cố Thiệu Thừa tỏ vẻ không thể tin nổi mà nhìn Úc Nguyên: “Cậu...”
Úc Nguyên thấy ánh mắt anh không hề mông lung, cơ thể cậu thoáng cứng đờ: “Anh tỉnh táo rồi à?” Cậu chỉ vào thùng gỗ: “Đến giờ rồi, anh đặt chân lên khăn tắm đi, tôi lau nước thuốc trên chân cho anh trước.”
Cha nuôi và mẹ nuôi lần lượt bị bệnh, Úc Nguyên đã sớm học được cách chăm sóc người bệnh, dù là việc vệ sinh, trông nom hằng ngày hay nấu ăn, cậu đều vô cùng thành thạo.