Nghe vậy, chị dâu lập tức nói tiếp: “Ai da, đối với gia đình chúng ta, tình huống của em không ổn lắm, nhưng Tiểu Vương này, sau này để Thiệu Thừa đưa em ra nước ngoài, học thêm bằng là được.” Nói tới đây, cô ta đưa tay lên che miệng: “Nhưng phải biết giao tiếp thành thạo bằng tiếng Anh, nếu không biết, vậy chỉ có thể vung tiền mua một cái bằng đại học giả để dọa người kém hiểu biết thôi.”
Úc Nguyên nhíu mày, cậu không nghĩ ra chuyện tình tứ gì, đang tập trung suy nghĩ, cậu không thèm để ý đến chứng sợ xã hội nữa.
Chị dâu và em trai người tung kẻ hứng, thấy Úc Nguyên không trả lời, cả hai tiếp tục thêm dầu vào lửa: “Không thể nào? Bị đoán trúng rồi? Bây giờ còn có người kém tiếng Anh đến vậy?”
Úc Nguyên thở dài: “Không phải.”
“Không phải gì cơ?”
Úc Nguyên vẫn đang mải nghĩ xem nên kể chuyện thân mật gì giữa hai người, cậu miễn cưỡng đáp lời: “Không bỏ học, vẫn đang học tiếng Anh, đáng ra tháng sáu năm nay phải thi đại học, nhưng năm ngoái em đi thi rồi được tuyển thẳng vào Đại học thành phố Vân, nên…”
Úc Nguyên đột nhiên nhanh trí, cậu hơi ngại ngùng cúi đầu, tiếp tục nói: “Thiệu Thừa muốn em dành nhiều thời gian bên anh ấy hơn, nên em tạm xin nghỉ ở trường, dù sao em cũng tự học xong mấy kiến thức đó từ hồi cấp 2 rồi.”
Chị dâu và em trai: “?”
Phản ứng đầu tiên của hai người chính là không tin, tuyển thẳng vào Đại học thành phố Vân? Bốc phét vừa phải thôi!
Cố Thiệu Thừa muốn cậu dành nhiều thời gian bên anh hơn? Thế còn kỳ lạ hơn! Ai cũng biết hai người bị ông cụ Cố trói vào nhau, vậy mà thằng nhóc nghèo kiết xác này còn tưởng mình là thần tiên hạ phàm!
Cùng lúc đó, Cố Thiệu Thừa đang xem video phát sóng trực tiếp từ vệ sĩ, ý cười nhạt xuất hiện nơi đáy mắt anh, vậy mà lại có người nhát gan đến nỗi không dám nói nhiều, nhưng từng câu đều có thể khiến người khác tức đến đỏ mặt tía tai.
Cảm giác đã đến thời điểm thích hợp, Cố Thiệu Thừa đẩy xe lăn xuống đất, gây ra tiếng ồn lớn, sau đó anh rời đi mà không thèm ngoái đầu lại.
Trợ lý Trần và y tá đang đợi ở ngoài lập tức chạy vào, nôn nóng hô lên: “Ngài đừng kích động, đừng kích động!”
*
Cố Thiệu Thừa ra khỏi phòng bệnh, anh bước đến ôm Úc Nguyên vào lòng, không quan tâm đến người khác, chỉ hỏi Úc Nguyên: “Gặp được người quen?”
Úc Nguyên cứng ngắc ngẩng đầu, mắt kính to cũng không che nổi sự lo lắng trong mắt cậu: “Anh… Đây không phải là vợ con trai lớn của chú họ của ông nội anh và em trai sao?”
Ánh mắt lạnh như băng của Cố Thiệu Thừa lướt qua hai người đang khϊếp sợ, anh lạnh nhạt mở miệng: “Hả?”
Hai người đứng đối diện đành phải tự giới thiệu lại, vẻ kiêu ngạo khi đối mặt với Úc Nguyên biến mất hoàn toàn, lưng cả hai hơi cong, trông còn cung kính hơn bảo mẫu được huấn luyện kỹ càng.
Dù lo lắng, Úc Nguyên cũng không quên nhiệm vụ của bản thân, cậu hít sâu một hơi để bình tĩnh lại, sau đó chủ động níu lấy cổ tay áo của Cố Thiệu Thừa, nhẹ nhàng lắc lắc.
Cố Thiệu Thừa rũ mắt nhìn gương mặt đỏ ửng của người kia, quá nửa gương mặt cậu bị gọng kính to xấu xí che khuất, nhưng khoảng cách rất gần, anh có thể thấy rõ đôi mắt hạnh sáng ngời và hàng mi dài đen nhánh sau mắt kính.
Làn môi hồng mềm mại mấp máy, Úc Nguyên nhỏ giọng nói với Cố Thiệu Thừa: “Họ nói… Loại người như em chỉ có thể mua một cái bằng giả để dọa người kém hiểu biết thôi.”