Sau Khi Sợ Xã Hội Thay Thế Gả Vào Hào Môn

Chương 29: Chưa đủ

Cậu cố gắng dịu giọng nhất có thể, tự nhận bản thân đang nghiêm túc làm nũng, nhưng giọng điệu vẫn giống như học sinh tiểu học mách thầy giáo, vụng về đến đáng yêu.

Nghe vậy, mặt hai người nọ lập tức trắng bệch, tuy cả hai không nghĩ Cố Thiệu Thừa sẽ bênh vực cậu, nhưng bị mách tội trực tiếp như vậy, họ cũng muốn giải thích gì đó, cả hai thầm mắng, rốt cuộc nhà họ Vương tìm được tên ngốc này từ xó nào vậy.

Gương mặt lạnh lùng của Cố Thiệu Thừa hết sức bình tĩnh, môi mỏng khẽ mở, giọng điệu không vô cảm: “Hai người lại có âm mưu gì?”

Người đàn ông cao gầy không nhịn được, nói: “Cố Thiệu Thừa, anh nói vậy thì khó nghe quá…” Đối mặt với đôi mắt đen nhánh lạnh lẽo của Cố Thiệu Thừa, lại nghĩ đến tin Cố Thiệu Thừa nổi điên vẫn làm mưa làm gió trên hotsearch từ tối hôm qua, môi anh ta run rẩy một lúc, cuối cùng vẫn khép lại.

“Khó nghe?” Nghe vậy, Cố Thiệu Thừa cong môi cười, anh nhẹ nhàng buông một câu: “Sợ được nhà họ Cố bố thí quá nhiều tiền rồi à? Sau này gia đình hai người không cần đến nữa.”

Nói xong, anh nhìn về phía vệ sĩ đang đứng gần đó, đối phương lập tức gật đầu: “Tôi sẽ chuyển lời đến giám đốc Ôn ngay.”

Hai người lập tức luống cuống: “Anh không thể…” Lời đã đến bên miệng lại không thể thốt ra, ai cũng biết Cố Thiệu Thừa là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Cố thị, đối với anh, việc đuổi mấy chức vụ tép riu nhàn rỗi như họ dễ như trở bàn tay, nhưng họ vẫn không thể tin được Cố Thiệu Thừa sẵn sàng trở mặt chỉ vì một vấn đề cỏn con như vậy.

Nhưng dù hai người tỏ ra đáng thương, cầu xin thành khẩn đến đâu, Cố Thiệu Thừa cũng không thèm liếc mắt một cái, anh ôm Úc Nguyên trong lòng, lạnh nhạt xoay người rời đi.

*

Đến khi hai người quay lại xe, Úc Nguyên kể lại đoạn “tình tứ” kia cho Cố Thiệu Thừa nghe lần nữa, sau đó rụt rè nhìn về phía anh: “Tôi làm thế, đã được rồi chứ?”

Nghe vậy, Cố Thiệu Thừa nghĩ đến toàn bộ cuộc trò chuyện giữa ba người, vẻ u ám trong mắt anh lập tức biến mất, anh chợt cảm thấy kẻ lừa đảo này nói chuyện rất thú vị, đương nhiên, với điều kiện là người bị cậu chọc giận không phải anh.

Ngón tay thon dài của Cố Thiệu Thừa gõ nhẹ hai cái lên hộp tỳ tay, anh nghiêng đầu nhìn về phía Úc Nguyên, khẽ cong môi: “Được rồi, nhưng còn chưa đủ.”

Úc Nguyên đẩy đẩy mắt kính tròn to: “?”

Vừa rồi Cố Thiệu Thừa nói sẽ dẫn cậu đi mua kính, cậu tưởng anh chỉ nói đùa, không ngờ sau khi rời bệnh viện, ô tô đến thẳng trung tâm thương mại Hoàn Vũ.

Cậu không biết gì về trung tâm thương mại cao cấp, chỉ mấy chữ trung tâm thương mại đã khiến cậu đủ sốc, không ngờ Cố Thiệu Thừa lại cho người càn quét một tầng, hai người còn chưa về đến nhà, hashtag # Cố Thiệu Thừa tiêu cả vạn tệ vì người yêu # đã leo thẳng lên hot search.

Cố Thiệu Thừa dẫn Úc Nguyên vào cửa hàng của thương hiệu trang sức cao cấp, anh chọn năm mẫu kính đắt nhất trước, sau đó lại nghĩ gọng kính đính đá quý xa xỉ không thích hợp để Úc Nguyên đeo hằng ngày, anh lại chu đáo chọn thêm ba chiếc có dáng cổ điển, thanh lịch.

Anh thực sự cảm thấy Úc Nguyên đeo kính gọng to màu đen rất ngứa mắt, vô thức nghĩ rằng gương mặt này nên lộ ra rõ ràng thì tốt hơn.

Nhưng Úc Nguyên đo kính xong lại đeo kính đen như cũ, vì đặt làm riêng mấy loại gọng và mắt kính này cần ít nhất một tháng, Cố Thiệu Thừa lại bảo cậu đeo kính áp tròng.

Trước đây Úc Nguyên chưa từng đeo kính áp tròng, nghĩ đến cảnh một nhân viên xa lạ giúp cậu đeo kính, cậu chỉ cảm thấy muốn ngất đến nơi, vừa nghe xong đã lập tức lắc đầu như trống bỏi.

Hiện tại, Cố Thiệu Thừa gặp phải bóng ma tâm lý, mỗi khi Úc Nguyên lắc đầu đều có chuyện, lần đầu cậu nôn đầy lên người anh, lần thứ hai chọc anh đến nỗi xương cằm vẫn còn thấy hơi nhói, thấy thế, anh đen mặt xoay người, tạm buông tha cho cậu.