Anh không có cảm xúc gì với ngoại hình của Úc Nguyên, nhưng sau khi đeo kính, rõ ràng trông cậu còn ngốc hơn, hơn nữa dù gì Úc Nguyên cũng là người anh dẫn đến, dáng vẻ này mà bị người khác nhìn thấy thì mất mặt quá.
Cố Thiệu Thừa nhấn giữ nút cạnh ghế, tấm chắn mới vừa chậm rãi hạ xuống một nửa, Úc Nguyên đã rúc vào ghế như muốn hòa làm một với một bên cửa xe.
Môi mỏng của Cố Thiệu Thừa mấp máy, anh nói với tài xế: “Tìm xem có cửa hàng kính nào gần bệnh viện không.”
Úc Nguyên không thể không cự tuyệt, nhưng giọng nói nhỏ xíu: “Không, không cần... Tôi mua gọng kính trên mạng là được…”
Nhưng Cố Thiệu Thừa cũng chưa cho cậu cơ hội cự tuyệt, anh liếc mắt, tài xế lập tức lên tiếng đồng ý, Cố Thiệu Thừa lại kéo tấm chắn lên, liếc thấy Úc Nguyên đang co rúm lại bắt đầu thả lỏng, sự u ám lóe lên trong mắt anh, sau đó anh lập tức rời mắt.
Cố Thiệu Thừa không chủ động bắt chuyện, Úc Nguyên co đầu rụt cổ lại nóng lòng muốn thử, cậu muốn thừa cơ đề cập đến việc giảm số lượng bảo mẫu trong biệt thự.
Cậu suy nghĩ một lúc, nhưng cậu không yên tâm về hiệu quả cách âm của tấm chắn, chỉ đành dè dặt chìa điện thoại ra trước mặt Cố Thiệu Thừa: “Tôi, tôi có thể thêm bạn thân với anh không?”
Cố Thiệu Thừa nhìn màn hình điện thoại đang hiện mã QR của cậu, lại liếc nhìn người thanh niên có vẻ háo hức mong đợi, anh thoáng im lặng, sau đó lấy điện thoại ra thêm bạn thân.
Tên hiển thị là một hình tròn, ảnh đại diện chỉ có một màu đen sì, Cố Thiệu Thừa nhìn lướt qua rồi tắt màn hình, anh định cất điện thoại đi, một tin nhắn từ bạn thân chợt hiện lên trên màn hình.
Cố Thiệu Thừa nhíu mày, muốn nói chuyện lại không thể nói trực tiếp mà phải nhắn tin, đây là tật xấu gì vậy?
Nhưng tin nhắn mới của Úc Nguyên liên tục xuất hiện, Cố Thiệu Thừa buộc phải mở khóa màn hình lần nữa.
○: [Anh không định thanh minh sao? ] Úc Nguyên nghĩ, nếu video mẹ Trương đẩy dì Lâm bị tung lên, ít nhất có thể tẩy sạch phần lớn tiếng xấu của Cố Thiệu Thừa.
Nhưng Úc Nguyên cũng không biết rõ tình huống thật sự của nhà họ Cố để giải quyết triệt để, cậu đề cập đến chuyện này cũng chỉ để làm bước đệm cho câu tiếp theo: [Trên mạng có người phân tích, người đăng video hẳn là bảo mẫu đang làm việc tại biệt thự, thật ra tôi nghĩ trong nhà cũng không cần nhiều người đến vậy, một mình tôi có thể tự xử lý được…]
Những đầu ngón tay tái xanh của Úc Nguyên gõ chữ như bay trên màn hình, độ trôi chảy khác hẳn dáng vẻ ấp úng thường ngày, thậm chí cậu hy vọng bản thân có thể thay thế cả bảo mẫu lẫn đầu bếp, an ổn nâng cao tay nghề nấu ăn của chính mình.
Mặc dù cậu vờ như bản thân có thể thay thế tất cả người hầu, nhưng cũng xuất phát từ hiệu ứng dỡ nhà*, đầu tiên phải đưa ra một yêu cầu khiến đối phương khó có thể chấp nhận, sau khi cự tuyệt, họ sẽ cố gắng thỏa hiệp.
*hiệu ứng dỡ nhà: định lý được đề xuất bởi Lỗ Tấn, xuất hiện lần đầu trong văn bản “Trung Quốc im lặng” (năm 1927).
Cố Thiệu Thừa thấy ánh mắt cậu sâu thẳm, dù xuất phát từ mục đích chủ quan hay không, người đang giật dây sau lưng Úc Nguyên chính là nhà họ Vương cấu kết với ba anh.
Hiện tại Úc Nguyên chủ động yêu cầu giảm bớt số lượng người giúp việc, nhà họ Vương bên kia cũng đồng ý? Hay hiệu ứng cánh bướm gây ra sự thay đổi nào đó?
Cố Thiệu Thừa tắt màn hình, anh liếc mắt nhìn chàng trai có vẻ đang chờ anh nhắn lại, lạnh lùng mở miệng: “Cậu muốn cho mọi người thôi việc?”
Thấy Úc Nguyên bị giọng nói của anh dọa tới mức vai run lên, một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Cố Thiệu Thừa, anh có vẻ suy tư.
Úc Nguyên cố gắng hít thở bình thường, nhỏ giọng đáp: “Không an toàn.”