Vừa kịp dùng một sợi dây buộc gọng kính lại, Úc Nguyên đã được bảo mẫu thông báo: bệnh tim của ông cụ Cố đột nhiên tái phát, Cố Thiệu Thừa muốn dẫn cậu đến bệnh viện thăm ông ta.
Úc Nguyên vô thức muốn từ chối, cậu vừa hẹn gọi video với Diệp Thu Đường và mẹ nuôi, hơn nữa, cậu hoàn toàn không muốn vừa đi ra cửa đã thấy một đống người xa lạ, nhưng Cố Thiệu Thừa đã chờ trong xe, cậu không có cơ hội cự tuyệt, đành phải nói với mẹ nuôi rằng buổi trưa phải đi liên hoan cùng đội tập huấn.
Khi Úc Nguyên lên xe, Cố Thiệu Thừa đang tựa lưng vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe thấy tiếng cũng không phản ứng gì, động tác của Úc Nguyên nhẹ nhàng nhất có thể, thấy tấm chắn giữa hai khoang trong chiếc xe sang, tâm trạng cậu lập tức thả lỏng.
Tuy không gian hẹp, nhưng cậu đã quen ở cạnh người cha già tái thế này, rõ ràng tốt hơn việc mắc kẹt cùng tài xế và vệ sĩ trong không gian hẹp nhiều.
Thấy Cố Thiệu Thừa ngồi ở ghế sau nghỉ ngơi, tài xế nhà họ Cố lái xe cực kỳ ổn định, người ngồi ở ghế sau vừa rộng vừa thoải mái không thể cảm nhận được quán tính khi chiếc xe rẽ hay phanh gấp.
Úc Nguyên đang rúc người trong một chiếc ghế khác, cậu cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại, cặp kính đen và điện thoại giúp cậu tránh được một lúc.
Ngay khi Úc Nguyên nghĩ mọi chuyện cứ yên ổn như vậy đến tận bệnh viện, Cố Thiệu Thừa đột nhiên điều chỉnh lưng ghế, ngồi thẳng người, ngón tay thon dài không ngừng xoa mi tâm.
Cố Thiệu Thừa vẫn chưa chú ý đến Úc Nguyên đang rúc một bên, một lát sau, vẻ mặt anh u ám gọi điện thoại, sau một vài tiếng chuông, một giọng nam già nua hiền hòa truyền đến từ đầu bên kia: “Tiểu thiếu gia.”
Cố Thiệu Thừa đáp nhẹ: “Mẹ…bà ấy nhìn thấy tin tức trên mạng chưa?”
Đầu bên kia nghe vậy, lập tức đáp lại: “Không ạ, phu nhân vẫn luôn tập trung vẽ tranh.”
Nghĩ đến việc mẹ cũng có chướng ngại tâm lý, sức khỏe yếu ớt, Cố Thiệu Thừa cụp mắt, im lặng một lát: “Tạm thời đừng để bà ấy nhìn thấy.”
Sau một tiếng vâng, lão quản gia bên kia vẫn không đành lòng mà ân cần hỏi một câu: “Gần đây sức khỏe tiểu thiếu gia có khá hơn không? Chúng tôi đều rất lo lắng cho ngài.”
Cố Thiệu Thừa cụp đôi mắt sâu thẳm không một gợn sóng, giọng nói dịu đi một chút: “Cảm ơn chú Tần.”
Ngay khi Úc Nguyên nghĩ rằng anh còn định nói thêm vài câu, Cố Thiệu Thừa đã cúp máy, anh cũng lập tức nhìn sang người vẫn luôn nhìn lén mình, cả người Úc Nguyên cứng đờ.
Không xong rồi, hai người đang ở trong không gian hẹp, hơn nữa thính lực của cậu không tệ, cuộc trò chuyện giữa hai người đã bị cậu nghe thấy hết.
Úc Nguyên đã lên mạng tìm hiểu về mẹ ruột của Cố Thiệu Thừa, vì không tìm được gì có ích nên cậu rất tò mò, trên mạng chỉ có vài tin đồn không rõ ràng, nói bà ấy ít khi xuất hiện trước công chúng, sau khi ra nước ngoài định cư, các tin tức cũng đứt đoạn.
Nhưng thật ra ba của Cố Thiệu Thừa vừa là giáo sư của một trường đại học danh tiếng, hơn nữa còn là chuyên gia tâm thần, cả ngày bay đi khắp nơi để tham dự các buổi tọa đàm và diễn thuyết, cảm giác vô cùng quyền lực.
Nghe lén nhưng bị bắt tại trận, Úc Nguyên xấu hổ đẩy kính lên, cậu thật sự không đoán được Cố Thiệu Thừa sẽ đột ngột cúp máy như vậy.
Nhìn Úc Nguyên đeo một cái kính chắp vá, trông cậu vừa ngu ngốc vừa buồn cười, từ trải nghiệm đau đớn, Cố Thiệu Thừa đột nhiên rút ra một kết luận, lông mày hơi nhăn lại: “Cậu đang đeo cái gì thế?” Lần đầu tiên, anh cảm thấy đeo kính lại có cảm giác quái dị như vậy.
“Kính đấy…” Vì chưa xác nhận địa chỉ nhà với Cố Thiệu Thừa, Úc Nguyên chưa kịp mua gọng trên mạng, cậu đã buộc dây rồi, dùng thêm mấy ngày cũng không sao.
Cố Thiệu Thừa nghe vậy, sắc mặt anh tối sầm lại, anh nhận ra người vợ này, kẻ lừa đảo đang ngồi trước mặt anh sẽ luôn hỏi một đằng, trả lời một nẻo để chọc giận anh, chẳng lẽ anh lại không nhận ra thứ rách nát này là kính?