Hai bàn tay Cố Thiệu Thừa đan nhau trên đùi rất tự nhiên, thái độ lạnh lùng, bình tĩnh: “Người kia đã bị đuổi đi rồi.” Người anh nói đến là bảo mẫu đã đăng video lên.
Úc Nguyên lo lắng móc móc quần jean: “Nhìn, nhìn mầm biết cây.”*
*thành ngữ Trung Quốc, ý nói nhìn khởi đầu của sự việc, có thể đoán được kết thúc.
Tuy sau khi chết sẽ không còn vướng bận gì, nhưng cậu vẫn nghĩ bớt được ít tiếng xấu nào cho Cố Thiệu Thừa thì hay bấy nhiêu, để cậu trở yên ổn làm một đứa con hiếu thuận là đủ rồi.
Cố Thiệu Thừa ung dung đánh úp: “Sau khi cho họ thôi việc, ông sẽ sắp xếp một nhóm người hầu khác.” Nói xong, anh hơi cúi người, quả nhiên nhìn thấy vẻ hoảng loạn của Úc Nguyên sau lớp kính dày cộp, anh chợt cảm thấy vui vẻ một cách kì lạ.
Úc Nguyên ngây người, cậu nghĩ giảm một nửa người hầu là tốt lắm rồi, vậy mà còn có thể đổi toàn bộ, gia đình anh giàu đến vậy sao?
Hơi thở của Cố Thiệu Thừa chợt trở nên dồn dập: “Trừ khi...”
Úc Nguyên trợn to hai mắt, còn có cách khác?
Chỉ thấy người đàn ông mỉm cười đầy ẩn ý, bàn tay to ấn lên sườn cậu, Úc Nguyên có thể cảm nhận rõ ràng, miếng đệm bằng da bên cạnh cậu đang phải chịu trọng lượng cực lớn.
Khi cơ thể nóng hầm hập của Cố Thiệu Thừa sắp kề sát cậu, cảm nhận được chàng trai đang ngày một run rẩy, anh đột nhiên dừng lại, môi mỏng kề sát tai Úc Nguyên, nhẹ giọng bổ sung: “Trừ khi nói rằng cậu làm nũng, muốn tận hưởng thế giới hai người cùng tôi.”
Nghe thấy từ “thế giới hai người”, vẻ mặt ủ rũ của Úc Nguyên chợt sáng lên, nhưng cậu đang tưởng tượng khung cảnh cha con hòa thuận, đứa trẻ vui vẻ làm nũng với cha… Hơn nữa chờ Cố Thiệu Thừa không còn, không phải cậu sẽ được vui vẻ sống một mình sao! Chỉ thế thôi là được? Vậy cậu có thể!
Nghĩ đến cuộc sống ở góa sau này, Úc Nguyên lập tức vô cùng vui vẻ, thậm chí không bận tâm đến cảm giác không khỏe khi Cố Thiệu Thừa kề sát.
Mà Cố Thiệu Thừa chỉ nhìn thấy Úc Nguyên cúi đầu không nói, nụ cười trên môi anh càng đậm: “Không muốn?”
Gần như cùng lúc, Úc Nguyên kích động mở miệng: “Làm nũng ngay bây giờ sao?! Có yêu cầu cụ thể gì không? Tôi sợ tôi làm không tốt, phải chuẩn bị trước đã...”
Nghe thấy câu hỏi mới của Cố Thiệu Thừa, Úc Nguyên khựng lại, không thèm nghĩ ngợi đã lắc đầu phủ nhận, lại không cảm nhận được Cố Thiệu Thừa không ngừng kề sát, hiện tại hai người gần như dính vào nhau.
Úc Nguyên lắc đầu vừa nhanh vừa mạnh, gây ra lực va chạm khá lớn, một tiếng cộp vang lên, cằm của Cố Thiệu Thừa gần như bị đầu Úc Nguyên đập vỡ…