Lại một tuần nữa trôi qua, rốt cuộc cô cũng nhận được thư thông báo trúng tuyển gửi tới.
Đó là từ một công ty lớn.
Bằng vào học vấn của Từ Đan, cô cũng không ngờ mình có thể được nhận vào làm tại công ty lớn.
Cô đứng ở trước hòm thư, siết chặt thư thông báo trúng tuyển trong tay mà mình vừa nhận được, trong lòng ẩn ẩn có suy đoán.
Rất mau, suy đoán của cô đã được chứng thực rõ ràng.
Từ Đan bị sắp xếp làm việc ở bộ phận thư ký.
Trong phòng thư ký cơ bản được phân thành hai loại người, một loại là dựa vào quan hệ, một loại khác là dựa vào thực lực bản thân, mà rất hiển nhiên, Từ Đan cô không thuộc về người trước, ấy thế nhưng cũng chẳng thuộc về người sau.
Cho nên ngay từ đầu cô lập tức đã chịu sự bài xích và cô lập từ mọi người trong phòng.
Có rất nhiều người không cần làm việc, do đó những việc kia tự nhiên là rơi xuống trên người có tư lịch nhẹ nhất, thời gian làm việc ngắn nhất cũng như bối cảnh bình thường nhất, chính là Từ Đan.
Tuy nhiên Từ Đan cũng không cảm thấy có cái gì khó chịu mà vẫn luôn chăm chỉ cố gắng hoàn thành tốt việc đến tay mình.
Mấy ngày sau, bỗng dưng Từ Đan cảm nhận được sự xao động chộn rộn rõ ràng trong phòng thư ký.
“Có nghe nói chưa? Ông chủ mới sắp đến nhậm chức đó.”
“Thật sự à? Là con trai của ông tổng sao? Cái người có diện mạo điển trai, sánh như diễn viên điện ảnh, dáng người cao lớn khỏe mạnh như người mẫu, là anh chàng đẹp trai hiếm thấy đó sao?”
“Này, cô lại chưa thấy người ta bao giờ, làm như thế nào biết diện mạo người ta giống như ảnh đế, dáng người tựa như người mẫu hả?”
“Ai nha, tôi có một đàn chị đang đi làm ở chi nhánh công ty bên cạnh đó, chị ấy còn lén gửi cho bọn tôi một tấm hình chụp trộm trong nhóm kìa, không phải tôi nói quá đâu nhưng gương mặt kia, vòm ngực kia, trời ạ còn cả eo hông săn chắc kia nữa, cặp chân cao dài đúng thật là…”
Tuy rằng mọi người lén lút nhiều chuyện bàn tán với nhau nhưng cũng sẽ không thể tụ tập lộ liễu đàm thoại trong thời gian làm việc, nhưng đối với chuyện không khí trong phòng thay đổi, Từ Đan vẫn có thể rõ ràng phát hiện được.
Chẳng qua lần này dường như không có quan hệ gì với cô.
Từ Đan không chịu không khí rục rịch nôn nao kia ảnh hưởng, mà chỉ tiếp tục tập trung hoàn thành công việc mỗi ngày của mình thôi.
Sinh hoạt trôi qua đến có chút đơn điệu, sáng rời giường, đến công ty đi làm, tới giờ thì ăn cơm, xong việc tan tầm về nhà rồi ăn cơm tối, sau đó lên giường ngủ, có đôi khi sẽ dùng chút thời gian nhàn rỗi xem một bộ phim, ở trong mắt người khác cuộc sống của cô thể được xưng là ngày tháng buồn tẻ nhạt nhẽo, nhưng Từ Đan tại đây vẫn vui vẻ thoải mái hưởng thụ.
Thẳng cho đến khi cô thật sự nhìn thấy người mà mọi người luôn miệng bàn tán là “Diện mạo điển trai như ảnh đế, dáng người tiêu chuẩn như người mẫu”, ông chủ mới tới nhậm chức.
Đó là Chử Liệt.
Cùng ngày đó ở quán ăn, lúc Từ Đan nhìn thấy người đàn ông đó giống nhau như đúc, điểm khác biệt chính là anh ta đã thay lên người bộ đồ tây thẳng thớm sang trọng, lớp vải vóc được cắt may vừa người càng tôn lên dáng người cao lớn đĩnh đạc, đồng thời còn tràn ngập một cảm giác cấm dục xa cách, tựa như cao không thể với tới.
Đây là người đàn ông ở một thế giới hoàn toàn khác so với chính mình. Tại một giây kia, trong lòng Từ Đan dâng lên một cảm giác mãnh liệt như thế.