Khi Xu Xu tỉnh dậy, huyệt thái dương của cô không ngừng đau nhói.
Cô dành vài phút chờ cơn đau dịu bớt, đồng thời nhắm mắt lại, cho đến khi chân tay đau nhức lấy lại sức lực và suy nghĩ trở nên rõ ràng, cô mới lựa chọn tiếp nhận thông tin thế giới này và nội dung nhiệm vụ của mình.
Ở thế giới này, cô tên là Từ Đan.
Gia cảnh của Từ Đan rất bình thường, cha mẹ cô đều là nhân viên công vụ, trong gia đình còn có một em gái nhỏ hơn cô 4 tuổi, tên là Từ Phượng.
Từ Đan và Từ Phượng đã khác nhau từ bé. Khi Từ Đan còn nhỏ, thân thể của cô vốn không tốt, nên đành phải ở cùng với ông bà ở một huyện nộng thôn, mãi cho đến khi lên cấp hai mới được cha mẹ đón về, mà Từ Phượng vốn đã ở cùng cha mẹ từ nhỏ, được cha mẹ chăm sóc tận tình, lại còn vì vẻ ngoài trắng nõn đáng yêu, nói ngọt cười tươi, nên rất được cha mẹ yêu thương.
Tuy rằng hai chị em đều là do cùng một cha mẹ sinh ra, nhưng hiển nhiên cha Từ mẹ Từ càng thiên vị Từ Phượng hơn một ít, còn đối với Từ Đan, bọn họ đối xử với cô rất khách sáo, khách sáo như thể cô chỉ là một vị khách ở tạm trong nhà này.
Chắc có lẽ bởi vì nguyên nhân này, mà tính cách của Từ Đan cũng khá trầm mặc, nếu không có việc gì thì rất thích ở một mình, cũng bởi vậy mà cô chẳng hề thân thiết với Từ Phượng cho lắm.
Có lần Từ Đan nghe Từ Phượng nói chuyện với chị em của mình về cô, bèn thấy Từ Phượng dùng giọng điệu phức tạp có chút ghê tởm, có chút chán ghét, có chút đồng cảm mà nói: “Chị gái tôi u ám quá, không thích nói chuyện cũng chẳng thích cười, đối xử với ai cũng dùng khuôn mặt lạnh tanh, cũng chẳng trách cha mẹ không hề muốn để ý đến chị ta.”
Sau đó, Từ Đan bèn tự mình dọn ra ở riêng.
Mà sự giao thoa của cô và nam chính thế giới này cũng phát sinh khi đó.
Từ Đan làm việc trong một nhà hàng lớn của Trung Quốc để kiếm tiền trang trải cuộc sống, nhưng lại vô tình nhặt được một người đàn ông bất tỉnh.
Người đàn ông đó tên là Chử Liệt.
Chử Liệt có vẻ ngoài rất ưa nhìn, không phải loại ưa nhìn như của mấy thiếu niên, mà ngược lại, anh có ngũ quan sâu sắc, rõ ràng, lông mày sắc bén dường như lóe lên một tia lạnh lẽo. Ngày Từ Đan đưa anh về nhà, người đàn ông mặc một chiếc áo len cổ lọ màu đen với chiếc quần âu màu nâu, khoe khéo vóc dáng hoàn hảo không kém gì một ngôi sao điện ảnh.
Ngay thời khắc người đàn ông mở mắt ra, trái tim thuần khiết của Từ Đan đập lỡ một nhịp.
Là động tâm, là rung động, cũng là động tình.
Nhưng rất tiếc, duyên phận của cô và Chử Liệt chỉ tồn tại trong đúng một ngày.
Ngày hôm sau người đàn ông tỉnh lại, trịnh trọng nói lời cảm tạ với cô, sau đó rời đi mất.
Từ Đan không biết lần gặp gỡ này có được tính là một lần diễm ngộ tương phùng hay không, bèn xem nó là một màn nhạc đệm trong cuộc đời mình.