Thiếu Phụ Ngực Lớn Đã Kết Hôn Bị Thao Hỏng

Chương 2

Chỉ có thể nói, lực hấp dẫn của cô không còn như trước nữa.

Cũng đúng, Giản Nghênh cũng không phải là cô gái trẻ mười bảy mười tám tuổi nữa, l*и đâu còn khít chặt như thuở còn trinh, l*и cô đã sớm bị hắn đυ. rộng rồi, bây giờ cái l*и của cô có khác gì cái bao ©ôи ŧɧịt̠ cho hắn nhấp nhấp đã thèm thôi đâu chứ?

Nghĩ tới đây, Giản Nghênh đẩy người đàn ông trên người qua một bên, l*и thả lỏng dưới thân, ©ôи ŧɧịt̠ người đàn ông cũng trượt ra ngoài.

“Sao thế vợ? Giận anh hả?”

Lúc này, Trần Tri Nhượng hỏi một câu, nhưng hắn cũng không nhúc nhích, ngược lại nhắm mắt lại buồn ngủ không chịu được, ngay cả giọng nói chuyện cũng mang theo một chút mệt mỏi.

Giản Nghênh nói xong từ trên giường ngồi dậy, sau đó xuống giường đồng thời giải thích: “Em đi tắm đây, anh ngủ trước đi!"

Trần Tri Nhượng cũng không để ý, hơn nữa hắn quả thật cũng mệt rồi, buồn ngủ không chịu được, bình thường thỉnh thoảng cũng sẽ tắm chung, nhưng tối nay hắn thầm nghĩ có thể ngủ thêm được lúc nào hay lúc ấy vậy.

Hắn nhắm mắt lại ừ một tiếng, sau đó lập tức nghe thấy tiếng bước chân của người đàn ông mang dép lê đi lại, sau đó ngủ thϊếp đi.

Thế nhưng, Giản Nghênh vào phòng tắm cũng không tức giận, cô biết Trần Tri Nhượng vì siêu thị nhỏ của bọn họ, vì kiếm nhiều tiền một chút mà trả tiền thế chấp sớm một chút quả thật rất mệt mỏi, cô cũng có thể hiểu được, mặc dù cảm thấy thất vọng về chuyện hắn không thể thỏa mãn chuyện giường chiếu của mình, nhưng cô cũng không có gì để nói, bởi vì trong lúc Trần Tri Nhượng bận rộn kiếm tiền cho gia đình nhỏ này, cô lại đi theo người đàn ông khác ra khỏi khuôn pháp.

Đương nhiên điều này cũng không thể trách cô, ©ôи ŧɧịt̠ của đối phương thật sự là quá sướиɠ, mỗi lần đều đυ. cô muốn ngừng mà không được, hận không thể chết ở trên dươиɠ ѵậŧ của người đàn ông đó, nghĩ tới đây, cô thuận thế mở vòi nước, nước nóng ấm áp tưới lên thân thể của cô, ngón tay của cô vuốt ve thân thể trượt xuống, nhịn không được vươn vào giữa hai chân, sau đó tự xoa l*и của mình.

Quả nhiên l*и vẫn chưa đã nứиɠ lúc này rất trống rỗng.

Vì thế, Giản Nghênh chậm rãi đút ngón tay của mình cắm vào bên trong l*и, sau đó chậm rãi khuấy động, ngón tay linh hoạt không ngừng đè lên thịt mềm bên trong, kí©ɧ ŧɧí©ɧ hai chân cô phát run, nhịn không được từ trong cổ họng tràn ra tiếng thở nhẹ kiều mỵ.

Giản Nghênh nhớ tới người đàn ông ngủ khò khè trong phòng, cô đột nhiên cảm thấy hơi bi thảm, nói thật, Giản Nghênh cảm thấy mình đã không thỏa mãn với cuộc sống như vậy nữa, cô cần nhiều tình ái hơn mới có thể cảm thấy thân thể này thoải mái.