Thiếu Phụ Ngực Lớn Đã Kết Hôn Bị Thao Hỏng

Chương 1

"Ưm~ ông xã... Ha~ ân~ thoải mái quá~ ah~ ưm~ ha... Thật tuyệt~ ah~ ưm~ ha~ ông xã~ ah… lưỡi liếʍ giỏi thế~ ah~ ah ~ah~ ha~ thật kí©ɧ ŧɧí©ɧ~ ah~ ông xã~ sướиɠ quá~ thật thoải mái~ ah ah… mạnh lên nữa đi anh~ ah..."

Trong phòng, dưới ánh đèn màu da cam bóng người nhốn nháo, một nam một nữ ở trên giường trần trụi dây dưa, người đàn ông thẳng lưng, gác hai chân người phụ nữ lên vai mình, đυ. người phụ nữ dưới thân kêu da^ʍ liên tục.

"Ưʍ...Ông xã... A a… Đút sâu hơn nữa đi anh... A a...Sướиɠ quá... A... Ông xã…Mau đυ. chết em đi... Ha... Ông xã... A... A... Ông xã…”

Người phụ nữ không ngừng rêи ɾỉ, khó nhịn vặn vẹo eo thon, chỗ giao hợp dưới thân cũng theo động tác nhấp hông của người đàn ông mà trở nên càng ngày càng ẩm ướt, càng ngày càng trơn trượt, ngay tại lúc l*и cô đang co rút liên tục mυ'ŧ ©ôи ŧɧịt̠ người đàn ông, Giản Nghênh càng không thể chờ đợi muốn bị người đàn ông đút ©ôи ŧɧịt̠ thật sâu vào l*и mình, sau đó đυ. đến hai chân run lên, trong miệng không ngừng kêu to bảo hắn nhanh hơn nữa, nhưng cô không biết l*и của mình khít đến bao nhiêu, kẹp ©ôи ŧɧịt̠ hắn sướиɠ đến cỡ nào, Trần Tri Nhượng không nhịn được, khi Giản Nghênh vẫn chưa tới cao trào đã bắn thẳng vào bên trong l*и cô.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ ấm áp bắn vào trong l*и Giản Nghênh, nhưng trước đó cô vẫn chưa đã nứиɠ, ©ôи ŧɧịt̠ của hắn dừng lại trong l*и của cô, với lại cũng mềm xuống sau khi bắn tinh xong.

Trần Tri Nhượng thỏa mãn thở dài, miệng gọi bà xã sau đó đè xuống, vùi mặt vào giữa ngực lớn của cô hít một hơi thật sâu, lúc này Giản Nghênh mới kịp phản ứng, Trần Tri Nhượng bắn tinh xong thì không làm nổi thêm nháy nào nữa.

Giản Nghênh rõ ràng không đủ thỏa mãn, vì thế hai chân cô vẫn quấn trên eo của hắn, lỗ l*и dưới thân vẫn không ngừng co rút lại cắn ©ôи ŧɧịt̠ nửa cứng của hắn, sau đó nâng má Trần Tri Nhượng khiến hắn ngẩng đầu lên, gò má nhiễm tìиɧ ɖu͙© lại gần, hôn một cái lên cánh môi hắn, lỗ l*и dưới thân cố ý cắn ©ôи ŧɧịt̠ hắn làm nũng.

"Ông xã, làm thêm nháy nữa đi anh.”

Sau đó, ánh mắt người đàn ông híp lại, mệt đến mức ngay cả mắt cũng không muốn mở ra, Trần Tri Nhượng ôm eo cô nghiêng đầu, nghiêng mặt chôn vào trong lòng cô lần nữa.

“Không được rồi bà xã, ngày mai anh còn phải đi chợ nhập hàng! Đi về còn phải lái xe cả ngày mệt lắm!” Nói xong, Trần Tri Nhượng hôn lên má cô một cái, cười dỗ dành: “Như vậy đi, chờ anh về sẽ thỏa mãn em được không? Hửm?”

Đã nói đến nước này rồi, Giản Nghênh còn có thể nói gì đây? Chỉ là cũng không hi vọng vào nửa câu sau của hắn lắm, dù sao hắn nói như vậy cũng không phải một hai lần, nhưng mỗi lần trở về cũng nói lái xe mệt, ngày hôm sau vừa muốn dỡ hàng cũng mệt, nói thật, một tuần bảy ngày, mỗi ngày ắn đều phải xếp hàng đưa hàng dỡ hàng lái xe, nào có lúc nào là không mệt đâu?