Giản Nghênh nhớ tới người đàn ông ngủ khò khè trong phòng, cô đột nhiên cảm thấy hơi bi thảm, nói thật, Giản Nghênh cảm thấy mình đã không thỏa mãn với cuộc sống như vậy nữa, cô cần nhiều tình ái hơn mới có thể cảm thấy thân thể này thoải mái.
Mà Trần Tri Nhượng từ mấy năm yêu đương kết hôn với cô, đã hao hết cảm giác mới mẻ trên người cô, bây giờ ở trên người cô chẳng qua là một thân thể, giống như hoàn thành nhiệm vụ làm chuyện vợ chồng là thôi, hơn nữa còn là một hồi tìиɧ ɖu͙© không có tình yêu, Giản Nghênh không biết vì sao hai người lại biến thành như vậy, nhưng nếu như không có tình ái kịch liệt, như vậy đối với cô mà nói, hai người không khác gì là FWB ca.
Nghĩ tới đây, Giản Nghênh bị ngón tay của mình chơi đến cao trào, sau đó rút ngón tay của mình ra ngoài, tắm lại lần nữa.
Tuy cô vẫn chưa thoả mãn với mối quan hệ của hai người, nhưng cô đối với Trần Tri Nhượng vẫn có chút tình nghĩa, dù sao hai người là vợ chồng trẻ, từ sân trường đi tới cuộc sống cũng không dễ dàng, cho nên cô cũng không muốn đối có thay đổi đặc biệt lớn gì với cuộc sống hiện tại, nhưng tóm lại, có thể sống thì chấp nhận đi!
Sau đó khi Giản Nghênh tắt nước từ phòng tắm đi ra, Trần Tri Nhượng trên giường đã ngủ say như chết, Giản Nghênh không khỏi thở dài, sau đó đi tới bên giường đang chuẩn bị nằm xuống, màn hình điện thoại trên tủ đầu giường đột nhiên sáng lên.
Vì thế, Giản Nghênh tiện tay cầm điện thoại lên nhìn thoáng qua.
Chu Thạch Thanh.
Nhìn thấy tên trên màn hình điện thoại, Giản Nghênh lập tức hơi sửng sốt, sau đó vô thức từ trên giường ngồi dậy.
Chuyện Chu Thạch Thanh tìm cô không nhiều lắm, trễ thế này tìm cô cũng chỉ có một việc, vì thế, Giản Nghênh xốc chăn lên xuống giường lần nữa.
Giản Nghênh tiện tay ném điện thoại lên sô pha, sau đó cười mở cửa nhà ra, liếc mắt một cái đã thấy người đàn ông tựa vào tường cầu thang hút thuốc, gã đó là Chu Thạch Thanh.
Toàn thân Chu Thạch Thanh chỉ mặc một cái qυầи ɭóŧ màu xám nhạt, nửa người trên trần trụi, lộ ra thắt lưng gầy gò cùng với cơ ngực cơ bụng đầy đủ, trên chân mang một đôi dép lê ở nhà, hoa văn trên đó vừa nhìn đã biết là người vợ nhỏ tuổi và đáng yêu nhà gã mua, chỉ là một cô gái đáng yêu như vậy, căn bản là không áp chế được người đàn ông có du͙© vọиɠ mãnh liệt thích vụиɠ ŧяộʍ này.
Ngay lúc cô đóng cửa lại, Chu Thạch Thanh ngẩng đầu nhìn về phía cô, sau đó ném tàn thuốc trong tay xuống đất dùng chân giẫm tắt, vẫy vẫy tay với Giản Nghênh.