Trò Chơi Sớm Chiều

Chương 16

Hơn nữa, theo sự hiểu biết của cô về anh, anh cũng không đến mức thiển cận như vậy. Thế nên trong chốc lát cô chưa nghĩ thông suốt được.

“Trông anh có vẻ là kiểu đàn ông có thành tựu trong sự nghiệp.”

Úc Thừa nhướng mày chờ cô nói tiếp. Hoài Hâm khịt mũi, ánh mắt ngây thơ nói: “Thời gian của loại người như này vẫn luôn rất quý giá, cho dù có nói là đồng cảm cũng không đến mức đủ kiên nhẫn để nói nhiều như vậy. Dù sao bây giờ trông em cũng chẳng đẹp gì.”

Úc Thừa đột nhiên cười lớn.

Anh cụp mi xuống, thản nhiên nhìn cô một lát, trong mắt lộ ra vài phần tán thưởng: “Đẹp hay không anh không cần biết, nhưng đầu óc của cô nhóc đây cũng nhanh nhạy phết.”

Trong giây phút nghỉ giữa mỗi bài hát, sự im lặng xung quanh khiến giọng anh trở nên vô cùng trầm ấm và dễ nghe.

“Bị em đoán trúng rồi. Khi nãy anh cá cược với một người bạn.” Úc Thừa nhún vai, thẳng thắn mở khóa màn hình điện thoại, trên đó có đồng hồ hẹn giờ, hiển thị đã hơn sáu phút. “Trong vòng mười phút, xem có thể để em chủ động đưa cho anh phương thức liên lạc không.”

Anh khựng lại một chút rồi bổ sung thêm: “Trong trường hợp không có bất kỳ sự tiếp xúc cơ thể nào.”

Hoài Hâm véo góc áo của mình.

Cô biết ngay mà!

Anh ấy sao có thể dỗ ngọt một cô nàng bằng cách nhàm chán như thế được, quả nhiên thế giới người lớn đầy rẫy những cạm bẫy! Vả lại còn tự mình đặt độ khó cao, không được chạm vào cô, cảm giác kèo trên tràn ngập như thể xém chút là viết cả chữ “tay chơi” lên trên mặt!

“Vậy nên, anh thật sự vốn dĩ không hề bị cắm sừng? Nói những lời đó chỉ là vì... muốn tiếp cận em thôi?”

“Ừm. Nhưng chia tay quả thực là bởi vì anh quá bận rộn với công việc.” Anh ngả người ra sau, buông thỏng tay tựa lưng, nhìn cô chằm chằm: “Vậy em thật sự bị cắm sừng sao?”

Trong lòng Hoài Hâm vang lên tiếng chuông cảnh báo, ý thức được mình sau khi vạch trần vỏ bọc của anh thì có hơi quá tự mãn, nỗi buồn đã sớm tan biến không còn dấu vết.

Cô cầm khăn giấy lên định che lại nhưng cảm thấy càng che càng lộ.

Úc Thừa cong môi nói: “Đừng lau nữa, lau nữa rách da mất.”

Anh hất cằm hướng về phía tầng hai: “Lúc nãy, anh đã nhìn thấy.”

“Anh đã nhìn thấy gì?” Tờ giấy bị nhàu nát trong lòng bàn tay.

“Thấy em nói chuyện với “bạn trai cũ”.”

Ban đầu khi nhìn thấy cô mặc một bộ trang phục khác người, áo thể thao màu trắng nổi bật giữa đám đông vậy nên anh cũng có hơi chú ý.

Sau đó lại nhìn thấy từ xa xa cô đi lên lầu cùng với một chàng trai trẻ, và họ dường như đang trò chuyện rất vui vẻ Sau đó, chàng trai rời đi trước, cả hai dường như cũng chẳng giống như khó chịu phiền lòng gì. Úc Thừa thu lại tầm mắt, qua mười mấy phút sau, anh nhìn thấy cô ngồi ở một nơi cách đó không xa, khóc tức tưởi.

Cô nói cô vừa mới chia tay, còn bị cắm sừng.

Nhưng mà.

“Trông em không giống loại con gái sẽ ngậm ngùi nuốt cục tức khi bị người yêu cũ cắm cắm sừng.” Lông mày thanh tú của Úc Thừa hơi nhướng lên: “Trong tình huống vừa rồi, dù sao cũng phải cho anh ta một cái tát.”

“Hơn nữa, một người cảm xúc đang bị kích động thường sẽ nói năng lộn xộn.” Anh tiến lại gần cô, chậm rãi thở ra: “Cảm giác mà em cho anh, giống như là đang kể chuyện vậy.”

Logic của cô rất rõ ràng lại còn mạch lạc, thậm chí cô còn rất tỉ mỉ trong từng lời nói, cô thuật lại cẩn thận, không một câu nào có ý nghĩa trùng lặp.

Cảm giác tê dại và ngứa ngáy lạc mềm buột chặt này lại truyền đến bên má, Hoài Hâm im lặng hai giây rồi nói: “Được rồi, em thừa nhận những gì anh nói là có lý.”

Cô học theo anh nhún vai, nâng ly rượu trên bàn lên nhấp một ngụm: “Em là nhà văn, không có cảm hứng viết truyện, đến đây tìm thử.”

Úc Thừa nhìn cô, nhận xét công tâm: “Rất mới mẻ.”

Hoài Hâm chẳng ư hử gì.

Cô mỉm cười hỏi anh: “Này, anh làm nghề gì vậy? Bận thế đấy.”

Thấy anh có vẻ hứng thú nhưng lại không trả lời, Hoài Hâm ngước mắt lên nói: “Vậy để em đoán nhé?”

“...”

Hoài Hâm cụp mắt xuống, nhìn đốt ngón tay thon dài của anh: “Đôi bàn tay này cầm dao mổ chắc chắn sẽ rất đẹp.”

“...”

Lại quay sang nhìn cặp kính gọng bạc lạnh lùng: “Một giáo sư đại học lịch sự nho nhã.”

“...”

Cô tiến lại gần và ngửi mùi hương trên cơ thể anh: “Vodka on the rocks của Kellyanne, hưm, em thích mùi này, giống như một luật sư quyết đoán trước tòa vậy.”

“...”

“Từ trên xuống dưới đầy khí chất ưu tú. Thoạt nhìn thì trông có vẻ hơi khác một chút, nhưng lại cảm giác không giống vậy, khiến người ta khó nắm bắt cũng khó mà cầm chắc được, vậy nên cuối cùng em đã đưa ra kết luận,” Cô chỉ ngón trỏ vào anh, nói một cách bí ẩn: “Sự thật chỉ có một. Anh làm về tài chính.”

Úc Thừa hơi nhướng mày, nhìn cô cười như không cười, cuối cùng nói: “Nhà văn nào cũng có tài ăn nói giống như em à?”

“Coi như là anh khen em vậy.” Hoài Hâm ung dung vắt chéo chân: “Vậy nếu như công việc anh bận rộn thế, sao còn có thời gian tới quán bar?”

“Giữa những thứ này không nhất thiết phải có liên quan gì với nhau.” Úc Thừa cười nhẹ: “Giống như dù bận rộn hay mệt mỏi đến đâu, thì vẫn phải ăn một ngày ba bữa.”

Lập luận phi lý.

Ánh mắt Hoài Hâm lười biếng đảo một vòng, cuối cùng dừng lại trên màn hình hơi hiện sáng của anh, chín phút bốn mươi giây: “Còn chưa tới.”

Ánh mắt anh cũng dõi theo, như có vẻ hứng thú: “Sao?”

“Hình như bây giờ vẫn kịp để cho anh phương thức liên lạc của em.” Cô uể oải đến gần anh, đôi mắt đen láy và xảo quyệt: “Thế cũng coi như là em chủ động vậy.”

Úc Thừa hơi nheo mắt, không trả lời ngay.

Không biết đã có ai từng nói với anh, biểu cảm của anh như vậy thực sự rất gợi cảm. Hoài Hâm cười mỉm hỏi: “Tiền đặt cược có nhiều không?”

Úc Thừa nhìn cô một lúc, khóe môi nở một nụ cười ơ thờ: “Cũng khá, một chai Louis XIII.”

“Hay là thắng được thứ ấy đi?” Hoài Hâm vén lấy một lọn tóc đen ở sau tai, xoắn xoắn, giọng nói có phần mềm mại đặc trưng của Chiết Giang: “Em muốn nếm thử.”