“Hu hu hu, em...em vừa mới chia tay...”
Giọng Hoài Hâm hơi khàn do nức nở quá lâu, còn có cả âm mũi, trông có vẻ khá chân thực.
Cô vẫn ôm nửa mặt, bắt đầu khịt mũi rồi dốc bầu tâm sự giữa tiếng nhạc hỗn loạn: “Anh ấy... Hu hu hu... Vừa nãy em phát hiện anh ấy qua lại với người khác...”
Úc Thừa ngồi bên cạnh cô, tay áo sơ mi trắng xắn lên quá nửa, cả người chìm trong bóng râm nửa sáng nửa tối. Hoài Hâm không dám nhìn anh, nhưng mùi vodka lạnh lẽo xộc thẳng vào mũi nhắc nhở cô nhớ đến sự hiện diện rành rành của anh trước mắt.
Hoài Hâm đã kết hợp sự gặp gỡ với Lục Dữ Gia vừa rồi với tình tiết trong tiểu thuyết của chính mình, thấy cũng tạo nên được một câu chuyện rất gì và này nọ, bên cạnh đó còn xây dựng được hình tượng đáng thương của bản thân như một người nhỏ bé bất lực sau khi bị cắm sừng.
“Em nên làm gì đây... Huhuhu... Em thực sự không biết mình sẽ như thế nào nếu như không có anh ấy..."
Ở bên cạnh, một mảnh giấy được đưa cho cô.
Úc Thừa nhẹ giọng nói: “Đừng khóc nữa.”
Hoài Hâm giật mình, sau đó ngập ngừng cầm lấy.
Không biết mục đích của anh là gì. Thường thì tình huống này là kiểu dễ dàng dụ vào tròng nhất. Nếu là một người đàn ông bình thường thì đã nhân thời cơ ra tay từ lâu rồi, nhưng anh lại không làm vậy.
Anh vẫn bình tĩnh nhìn cô, như thể anh thực sự chỉ muốn mang đến cho cô sự an ủi đơn thuần nhất.
Ánh đèn chói mắt không ngừng dao động qua lại, Hoài Hâm mượn nước mắt lau đi lớp trang điểm màu mắt khói, sau khi xác nhận khuôn mặt đã đến mức “không còn giống con người”, cô mới gỡ bỏ hết những chướng ngại, nhìn thẳng anh.
Úc Thừa không có phản ứng gì quá đặc biệt với diện mạo mà cô bỗng nhiên để lộ ra, nhưng đôi mắt vẫn đen và dài.
Một lúc sau, mảnh giấy thứ hai được đưa tới: “Đừng khóc nữa.”
Anh dừng lại, trầm giọng nói: “Vì loại người như này thì không đáng.”
Đây có lẽ là lần đầu tiên bọn họ đề cập đến vấn đề tình cảm, trong một khung cảnh kỳ lạ lại chó ngáp phải ruồi như này.
“Nhưng, nhưng mà em không thể nào kìm chế được... Em thích anh ấy như vậy, sao anh ấy có thể làm như vậy với em?!” Hoài Hâm rút tờ giấy ra, cảm thấy kỹ năng diễn xuất của mình đủ để giành được giải Oscar, cô vừa khóc vừa nói: “Anh trai à, anh chắc chắn là chưa từng trải qua chuyện như vậy, nếu không thì anh sẽ hiểu cảm giác của em thôi...”
“Ai nói với em là anh không?” Úc Thừa nhìn cô, trong mắt tràn đầy sự mờ mịt.
“...?”
Anh ấy cũng... bị cắm sừng à?!
Hoài Hâm có hơi say sẩm, suýt chút nữa thoát vai, may là cô nhanh chóng tỉnh lại, khịt khịt mũi, kinh ngạc trợn to đôi mắt đẫm lệ, tìm kiếm sự đồng cảm: “Anh, anh cũng giống như em sao?”
Cô nhìn anh từ trên xuống dưới, do dự nói: “Nhưng trông anh chẳng giống chút nào...”
“Coi như em đang khen anh vậy.” Úc Thừa khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng thở dài: “Nhưng đó là sự thật.”
“Khi tốt nghiệp đại học bắt đầu đi làm, mỗi ngày đều rất bận rộn, không có thời gian liên lạc với bạn gái. Cô ấy nói anh không thể cho cô ấy thứ cô ấy muốn nên cô ấy đã tìm một người khác.” Dưới ánh đèn mờ, khuôn mặt đẹp trai của anh lộ ra, dường như cũng bao trùm một sự cô đơn mỏng manh.
Hoài Hâmthực sự không ngờ anh lại từng trải qua chuyện như vậy.
Vậy nên.
Phải chăng vì bị mối tình đầu làm tổn thương sâu sắc nên không còn dám chân thành với ai nữa?
Đó chắc hẳn là một khoảng thời gian khó khăn với anh, vừa đối mặt với áp lực phải tạo dựng chỗ đứng vững chắc khi mới bước vào nơi công sở, vừa đã phải gặp những thất bại về mặt cảm xúc. Không chỉ phải đương đầu với khối lượng công việc nặng nề mà còn phải chữa lành vết thương cho bản thân, chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy bức bối.
Trong nhất thời, cô thậm chí còn cảm thấy có chút thương hại, đồng cảm nói: “Cho dù, cho dù trong mối quan hệ có vấn đề gì thì cũng không nên gian díu với người khác! Thật là quá đáng!”
Có lẽ giọng điệu của cô nghe còn phẫn nộ hơn anh, Úc Thừa nhìn sang, trong đôi mắt hoa đào có vẻ sâu xa khó đoán.
Hoài Hâm ý thức được hình như mình thể hiện có hơi quá, khẽ ho một tiếng, giọng còn nức nở, có hơi phòng bị hỏi: “Sao, sao anh lại nói với em những chuyện này làm gì? Em cũng có quen biết gì anh đâu.”
“Có lẽ là vì khi nhìn thấy em lại nghĩ đến bản thân mình, cảm thấy đồng cảm.”
DJ đổi một bài nhạc khác, lúc này nhạc nền quá to nên cả hai phải đến gần hơn mới có thể nghe rõ được lời đối phương nói. Úc Thừa thì thầm vào tai cô: “Lúc đó bất luận cho dù có khó khăn đến mấy, sau này vẫn phải thoát ra.”
Hoài Hâm không biết làm thế nào gần cô như vậy mà anh lại không hề có ý bậy bạ nào. Hơi thở chậm rãi và nhẹ nhàng lan khắp một bên mặt, tai cô có cảm giác ngứa ran kỳ lạ.
“Vậy nên hãy tin anh, em chắc chắn sẽ buông được.” Anh ngước mắt cười, chậm rãi bắt chéo chân: “Ngoài kia có rất nhiều chàng trai tốt, cũng có rất nhiều cách để được hạnh phúc.”
Nếu như trong tiểu thuyết, lúc này nữ chính nhất định sẽ ngây thơ ngốc nghếch hỏi: “Vậy, anh cũng thế sao?”
Thế là Hoài Hâm liền hỏi.
Úc Thừa cụp mắt, hỏi ngược lại cô: “Em thấy sao?”
Hoài Hâm chớp chớp mắt, nước mắt chảy dài trên mi: “Em thấy không giống lắm.”
Úc Thừa liếc nhìn cô, vẻ mặt có hơi kinh ngạc, nhưng cũng có phần cảm thấy thú vị: “Tại sao?”
“Không tại sao cả. Trực giác thôi.”
Cô sốc vì lần đầu tiên gặp một người đàng hoàng như anh, nhưng giờ đỡ sốc hơn rồi.
Quả thực có những người sẵn sàng tấn công những cô gái thất tình trong quán bar, lợi dụng lúc tâm trạng của những cô gái ấy mong manh yếu đuối, an ủi cô ấy vài lời, sau đó ôm cô ấy uống vài ly. Trong một nốt nhạc là có thể đưa người ta vào phòng khách sạn.
Nhưng từ đầu đến cuối anh không hề thể hiện sự thân mật nào.