Lục Dữ Gia không đáp lại, anh ta nhìn thẳng vào mặt cô, mãi lâu sau mới khẽ cười đáp: "Anh không đoán ra."
Hoài Hâm cũng cúi đầu cười.
Sợi tóc đen mượt bướng bỉnh rủ xuống lướt nhẹ qua gương mặt trắng nõn của cô, đôi mắt sáng đôi môi đỏ, nhan sắc vô cùng tươi đẹp, và cũng vô cùng sinh động.
"Được rồi, tôi nói cho anh nghe, hai." Hoài Hâm lại ngẩng đầu lên lần nữa, cẩn thận vén sợi tóc ra sau tai: "Khoảng ba bốn tháng."
Lục Dữ Gia tỏ vẻ kinh ngạc có hơi cường điệu thái quá: "Lâu vậy cơ à?"
"Anh nói những lời này với tư cách gì kia chứ." Cô hừ hừ một tiếng, hàng lông mi cong vểnh chớp chớp: "Lúc tôi còn chưa nhập học thì đã yêu anh rồi, kéo dài suốt cả năm trời."
"Đúng là vậy thật." Anh ta cũng cong khoé miệng lên lần nữa: "Bọn họ thế nào?"
Hoài Hâm chống chiếc cằm tinh tế, nhìn anh ta như thể vừa phát hiện ra một châu lục mới.
Một lát sau, cô chọn một đáp án khá là chọc tức người khác: "Tốt lắm."
"À." Lục Dữ Gia liếc nhìn cô, kéo dài âm cuối: "Hài hước? Đẹp trai? Có tiền? Ưu tú?"
Đây toàn là những điều mà trước đây cô từng khen anh ta.
Hoài Hâm buồn cười: "Anh thật đúng là biết cách dát vàng lên mặt mình đấy."
"An cũng đâu có nói gì. Chính em nói là họ cũng rất tốt, anh chẳng thể nghĩ gì hơn ngoài những điều này mà." Anh ta cũng rất vô tội.
Hoài Hâm hừ một tiếng, cô khoanh tay nhìn anh ta, có chút ý cười, khoé miệng cuối cùng cũng nhếch lên.
Có lẽ là khoảng thời gian từng ở bên nhau quá đỗi hạnh phúc, cô đã quen với cảm giác ấy.
"Nói thật sao." Lục Dữ Gia hỏi, cứ như cực kỳ chấp nhất vấn đề này vậy: "Rốt cuộc bọn họ thế nào?"
Anh ta ngừng lại, hơi nhíu mày, nói như nửa đùa nửa thật: "Có được như anh không hả?"
"Nói thật mà..."
Ánh mắt Hoài Hâm hơi lay động, cô xích lại gần chăm chú nhìn ánh mắt của anh ta.
Cả hai người đều có thể cảm nhận được hơi nóng xen lẫn giữa hơi thở của họ, cô nhẹ nhàng cụp mắt xuống, mang theo chút sự trêu chọc.
"Anh vẫn tốt hơn."
"..."
Ngay khi giọng nói kia vừa cất lên, điện thoại của Lục Dữ Gia để trên bàn lại vang lên.
Từ trường bỗng bị nhiễu loạn, hai người họ cũng không kịp trở tay.
Ánh mắt không hẹn mà cùng nhìn qua phía đó, cũng nhờ độ phân giải cao của chiếc điện thoại thông minh mà mấy chữ "bạn gái" ở trên màn hình hết sức dễ thấy.
Lục Dữ Gia gần như cầm điện thoại lên ngay lập tức, mắt thường cũng có thể thấy được sự lúng túng của anh ta. Hoài Hâm hạ khoé miệng xuống, cô không hỏi anh ta lúng túng vì điều gì, chỉ hất cằm, nói rằng: "Bắt máy đi."
"Vậy..." Anh ta há to miệng: "... Anh đi tìm chỗ yên tĩnh trước đã."
Hoài Hâm: "Ừ."
Lục Dữ Gia đứng dậy, rồi quay đầu lại nhìn cô: "Em ở yên đó chờ anh."
Không biết anh ta còn cố tình dặn cô câu này làm gì. Chờ tới khi anh ta đi xa, cuối cùng Hoài Hâm cũng không kìm được mà trợn mắt lên đến tận trời, cô xách theo túi laptop dứt khoát rời khỏi cái tầng hai trí mạng này.
Đó cũng chính là nhược điểm của việc cửa sổ trống đó.
... Xã giao lạnh nhạt.
Xuyên suốt đó là sự như gần như xa, nhưng lại không để lại bất cứ bằng chứng nào về sự mập mờ cả.
Làm hại cô lúc nãy suýt chút nữa đã bật đèn xanh, định vui đùa với anh ta một lần nữa thật.
Bụng dạ Hoài Hâm cuộn trào, mấy loại rượu cùng trộn lẫn vào nhau, cuối cùng cũng cảm thấy khó chịu. Cô mở điện thoại ra xem, mấy người chị em nhắn WeChat không tìm thấy cô đâu thì gọi mấy cuộc điện thoại.
Cô báo mình vẫn an toàn, bước những bước chân lẫm liệt xuống chỗ gần quầy VIP ở tầng một, lúc này mới nhận ra rằng huyệt thái dương đập thình thịch giờ mới yên ổn một tí.
Cô thấy một chỗ tương đối ít người, cô vẫy người phục vụ để gọi rượu, vừa uống vừa dựa vào lưng ghế mềm mại.
Tâm trạng có hơi vi diệu.
So với những trải nghiệm của Hoài Hâm thì đúng là khúc nhạc dạo ngắn khi nãy cũng chẳng tính là gì cả. Nhưng có lẽ là vì người cô quen biết, nên mới chạm tới thần kinh cô ở một mức độ nào đó, khiến cô có cảm giác suýt nữa mình đã trở thành kẻ cặn bã rồi.
Tác giả luôn luôn có khả năng đồng cảm rất mạnh, mà cũng rất giỏi việc sử dụng tâm trạng của bản thân.
Chuyện mới phát sinh khi nãy có hơi tương tự với tình tiết mới nào đó mà cô viết trong sách, đúng lúc Hoài Hâm đang không biết viết tiếp thế nào. Cô ngồi trong một môi trường cực kỳ gợϊ ȶìиᏂ này, nhập tâm vào câu chuyện xưa của chính mình, cố gắng hiểu tâm trạng hiện tại của nhân vật phụ.
Hừm... Cảm giác đã hơi chạm tới, nhưng mà vẫn chưa đủ mãnh liệt.
Có thể là vì tâm trạng nữ phụ còn chán nản áp lực tiêu cực hơn cô, nên Hoài Hâm lại nốc thêm rượu mạnh vào miệng, tưởng tượng mình sẽ ra sao nếu người mình yêu sâu đậm nói với cô những lời mà nam phụ nói với nữ phụ trong truyện.
... Giấu diếm sự thật, tước đoạt quyền được biết của cô và tự ý đưa ra quyết định về tương lai của họ. Lại tự cho rằng làm vậy là vì tốt cho cô.
Uỳnh, tâm trạng cô hơi chấn động, bắt đầu đồng cảm.
Hốc mắt cô đã mịt mờ nước mắt từ lúc nào, những giọt nước mắt chảy dọc xuống gò má, Hoài Hâm vô cùng đồng cảm, dường như cô không kiềm chế được, vừa cúi đầy vừa lấy khăn tay lau nước mắt.
Linh cảm toát ra ầm ầm như suối chảy, càng bóc tách ra lại càng rõ ràng hơn, cô khóc một lúc, cảm thấy có vẻ mình đã tới đúng chỗ.
Lúc chuẩn bị lấy máy tính ra ghi chép lại những cảm xúc này vào, chỗ bên cạnh chiếc ghế sô pha bằng da thật lún xuống một bên, mùi rượu vodka mát lạnh thoang thoảng truyền tới.
"Tâm trạng không tốt à?"
"..."
Hoài Hâm cảm thấy có lẽ, có lẽ, có lẽ, mình cũng hơi uống say thật.
Ngồi trong quán bar mà vừa khóc vừa tìm linh cảm được được coi là độc lạ gần như không ai làm rồi, mà điều kỳ lạ hơn nữa là, cô lại còn gặp được một người, một người khó mà có thể xuất hiện ở đây.
Trong tay cô vẫn còn cầm khăn che mặt, chỉ để lộ cặp mắt. Cô ngẩng đầu lên theo phản xạ, cứ như vậy mà đối diện với ánh mắt tăm tối của Úc Thừa.
"Vừa nãy anh thấy em ở trong này, khóc rất đau lòng." Giọng điệu khi nói chuyện của anh dường như sinh ra đã dịu dàng vậy rồi, cũng không có tiếp cận cô một cách ngạo mạn, anh chỉ cất giọng trầm thấp hỏi: "Có chuyện gì vậy."
Đại não Hoài Hâm dừng hoạt động trong một giây, hai giây sau mới khởi động lại, ba giây sau mới chắc chắn rằng đây không phải mơ, bốn giây sau mới chịu chắc chắn rằng đúng là Úc Thừa đang nói chuyện với mình.
"..."
Ánh sáng mờ ám, còn cô lại đang trang điểm động, toàn thân loè loẹt, giờ phút này cô còn đang che mặt mất cả hình tượng, nên anh chưa thể nhận ra cô ngay cũng là điều bình thường.
Nhưng, nhưng mà.
Hoài Hâm cụp mắt nhìn qua tờ giấy dính đầy nước mũi bị vò nhăn lại vứt trên sàn nhà, nội tâm cô gào thét...
Cả căn phòng này toàn là những em gái xinh đẹp thân hình nóng bỏng ăn mặc gợi cảm đó! Khẩu vị của anh cũng khác người quá đi mất?