Nhân lúc Úc Thừa đi chỗ khác lấy rượu, Hoài Hâm lấy gương trong ví ra soi một chút.
Sau khi trang điểm đậm đúng là thê thảm không nỡ nhìn. Thay đổi hoàn toàn. Mẹ ruột nhìn còn chưa chắc đã nhận ra. Cá chắc trăm nghìn lần Úc Thừa càng không nhận ra.
Chỉ là làm khó anh khi nãy còn có thể bình tĩnh nói chuyện với cô như vậy.
Hoài Hâm mở khóa điện thoại, thông báo đầu tiên là Úc Thừa vừa thêm Q.Q với cô.
Hai người có được Wechat của nhau đều ăn ý giữ lại thêm một phương thức liên lạc nữa, khi anh đứng dậy quay về, cô đã gọi anh lại hỏi tên.
“Alvin.” Anh trả lời.
Hoài Hâm ngẩng đầu nhìn anh, bĩu môi nói anh trả lời không có thành ý, Alvin đầy đường đâu cũng thấy, ít ra cũng nói cái họ là gì chứ.
Úc Thừa khẽ cong môi, hỏi vậy cô tên gì.
“Lisa.”
Úc Thừa cảm thấy buồn cười, Lisa ở ngoài đường chẳng lẽ không nhiều à.
… Nếu cô gái này nhàm chán thì anh cũng đã không ở đây trò chuyện với cô lâu đến thế.
Khi anh đem Louie XIII quay lại thì không thấy ai nữa, trước đó cô ngồi nên sô pha hơi lõm xuống, vẫn còn hơi ấm, Úc Thừa mở điện thoại nhìn mấy tin nhắn cô vừa gửi.
[Khi nãy vừa soi gương xong, OMG thật sự xấu quá mà (chảy nước mắt) (chảy nước mắt) (chảy nước mắt) Vậy mà anh cũng kiên nhẫn thật đấy!]
[Thân là người đẹp, tự ái không cho phép em ở lại lâu nữa, lần sau có duyên sẽ gặp (ôm quyền)]
Hoài Hâm ngồi trên xe taxi, không nhịn được thêm giây nào nữa, lấy bông tẩy trang chà lên mặt một lúc. Mười phút sau, gương mặt trắng sáng bóng mịn đã quay về nguyên trạng cô mới thở phào nhẹ nhõm, cảm thán mình dùng chiêu ve sầu thoát xác này thật kì diệu.
Nói thật, dùng cái gương mặt này của cô nói chuyện với Úc Thừa lâu thêm chút thì e là hình tượng này sẽ khắc sâu vào đầu anh, sau này ngay cả bạn qua mạng cũng không làm được.
Mấy chị em đi nhảy disco của cô cũng tự về rồi, sau một đêm ăn chơi hưởng lạc luôn bị mệt mỏi, Hoài Hâm cũng vật, vừa về đến trường học đã ngã phịch xuống giường.
Hôm sau khi thức dậy đã là giữa trưa, Hoài Hâm mò điện thoại ngồi dậy rep tin nhắn, góc trái trên cùng giao diện Q.Q hiện số 2 màu đỏ, cô hơi giật mình trong lòng, nhấn mở tin nhắn tối hôm qua anh nhắn cho cô.
Úc Thừa rep tin nhắn cô bảo mình xấu: [Cũng không có, cùng lắm xem như ôm tì bà che nửa mặt.]
Sau đó lại chụp một tấm gửi qua, dưới ánh đèn mờ ảo, chai rượu Louie XIII vàng kim sóng sánh động lòng người: [Không phải bảo muốn uống à, để dành đợi lần sau cùng khui với em vậy.]
Hoài Hâm lười biếng trả lời lại “Được”, lần đầu tiên thêm một dấu chấm tròn bày tỏ lễ phép trong tin nhắn.
Ánh nắng chiếu vào xuyên qua rèm cửa, cả phòng ngủ như được nhuộm màu vàng kim ấm áp, Hoài Hâm cảm thấy không khí cũng thoải mái hơn nhiều, hít sâu một cái rồi chuẩn bị lết đi học chiều.
Hoài Hâm biết Úc Thừa chắc chắn sẽ không quá để ý đến người tùy tiện add dạo ở quán bar vào tối muộn khá chắc trong danh sách bạn bè của anh có rất nhiều người như cô, cũng biết câu ‘Lần sau’ của anh càng xa vời nữa, không chừng bình rượu đó đã được anh và đám bạn kia uống xong tối qua rồi, nhưng mà…
Cái thú vị ở chỗ…. Thông tin hai bên có được lại không tương xứng nhau.
Cô biết tên anh, biết việc làm, biết toàn bộ thông tin trong cuộc sống của anh, mà anh lại chỉ xem cô là một tác giả viết tiểu thuyết.
Cảm giác cao siêu nấp sau màn thao túng mọi chuyện như thế này rất dễ bốc thuốc đúng bệnh.
Năm tư đại học, mọi chuyện đã dần đi vào ổn định, nhưng cô vẫn chưa cần lo chuyện việc làm. Cuộc sống mỗi ngày của Hoài Hâm trôi qua một cách phong phú. Hình như khi rảnh rỗi thì người ta sẽ chú ý đến cuộc sống của mình hơn, thỉnh thoảng cô sẽ đi mua sắm với vài ba đứa bạn, hoặc dạo phố xem phim.
Một buổi sáng cuối tuần nào đó, một người chị em mê nghệ thuật vội gọi điện Hoài Hâm, nói cô ấy có hai tấm vé xem triển lãm tranh, hỏi cô có muốn cùng ăn cơm trưa rồi đi xem hay không.
Tối hôm trước Hoài Hâm vừa đi Karaoke về, nằm trên giường nghỉ ngơi, ngay cả giơ ngón út lên cũng lười, vậy nên không đi cùng cô ấy, đành hẹn khi khác.
Cô ngủ một mạch đến ba giờ chiều, sau khi thức dậy vẫn nằm ráng thêm vài phút, sau đó dựa đầu giường lướt vòng bạn bè.
Người chị em kia vừa cập nhật trạng thái ba phút trước.
Ảnh đăng là phòng trưng bày nghệ thuật ‘500 mỹ thuật phương Tây’, hình như là một triển lãm cao cấp.
Hoài Hâm phóng to hình ảnh lên thì hơi ngây người.
… Cô thấy khuôn mặt của Úc Thừa giữa đám người trong ảnh.
Người đàn ông mặc một chiếc áo dài tay màu đen đơn giản, chiếc áo rộng lộ vẻ thoải mái.
Anh cũng đến xem triển lãm à?
Sau khi tạm biệt ở quán bar kia thì đã gần hai tuần hai người chưa liên lạc, trong lòng Hoài Hâm hơi lung lay, tìm kiếm thông tin liên quan đến triển lãm tranh trên web.
Đây là một buổi triển lãm quốc tế trưng bày hơn 92 tuyệt tác hội họa phương Tây được bảo tàng mỹ thuật Fuji, Tokyo và viện bảo tàng Prado tại Madrid, Tây Ban Nha sưu tầm. Theo dòng thời gian trải dài từ thời kỳ Phục Hưng, Baroque và Rococo, đến Tân cổ điển, chủ nghĩa lãng mạn, chủ nghĩa hiện thực, đến trường phái ấn tượng và trường phái hiện đại, có thể nói là quy mô rất hiếm trong nước.
Vừa bỏ lỡ triển lãm lại còn bỏ lỡ cơ hội gặp Úc Thừa, hối hận trong tâm trí cô bỗng nhân đôi, nhưng vé kia đã nhường người khác rồi, Hoài Hâm suy nghĩ, hỏi người chị em kia có QR xem triển lãm VR hay không.
Vốn ban đầu cô không hi vọng lắm, không ngờ lại có thật.
Hoài Hâm mua một vé xem triển lãm VR, đi theo đường chỉ dẫn vào trong.
Cô không hứng thú lắm với văn hóa Phục hưng và thời kì Baroque, chủ đề tôn giáo chiếm đa số lại nặng về học thuật, có lẽ do khác biệt về gen văn hóa nên cô không đánh giá cao những thứ ngôn ngữ nghệ thuật quá mức cứng nhắc này.
Thoắt cái đã dạo đến khu chủ nghĩa tân cổ điển, cô nhìn quanh một vòng, với độ phân giải cực nét, công nghệ VR khiến người xem có thể thoát khỏi giới hạn bản thân, bước đến một chiều không gian cao hơn để cảm nhận ý nghĩa tinh thần ẩn trong những kiệt tác này.
Chủ nghĩa lãng mạn là khu vực quan trọng nhất, đây là phong cách yêu thích của Hoài Hâm. Và họa sĩ người Đức - Friedrich cũng chính là họa sĩ cô thích nhất.