Nhưng khi khoác lên bộ váy lại trở nên thành thục giỏi giang, lúc làm việc thì chăm chỉ nghiêm túc, lại còn lễ phép đúng mực, Diệp An Kỳ càng có ấn tượng tốt với Hoài Hâm hơn, cô ấy vỗ vai cô động viên: “Đợi bận rộn xong dự án này là có thể thả lỏng đôi chút rồi.”
Theo lý mà nói, bước vào tiến trình Printer này mất khoảng một tuần, tiến độ mới đi được một nửa, còn trông mong gì nữa đâu. Dù sao về sau chắc chắn sẽ càng ngày càng khó nhằn, Hoài Hâm mỉm cười không nói gì.
Xung quanh người đến người đi, bỗng nhiên cô nghĩ tới điều gì đó: “Chị An Kỳ, em có một câu hỏi.”
Diệp An Kỳ: “Hửm?”
Hoài Hâm hạ thấp giọng, tò mò hỏi: “Anh Thừa kia… là ai vậy ạ?”
“À, là Úc Thừa, anh ấy là VP (phó tổng giám đốc) của MGS Hồng Kông, cũng là người phụ trách của dự án này giống chị.” Diệp An Kỳ nói.
VP cao hơn SA một bậc, theo tình huống thông thường, Hoài Hâm phỏng đoán đối phương khoảng chừng ba mươi mấy tuổi. Từ giọng nói không nghe ra được là người ở nơi nào, có lẽ là kiểu đàn ông trưởng thành, sự nghiệp tinh anh.
Nhờ vào mối quan hệ công việc của bố nên cô cũng đã gặp một vài người như thế này, đa số đều là những người kiểu mẫu, sự nghiệp thành công, gia đình viên mãn, để lại ấn tượng giống nhau cho mọi người.
Đến khoảng ba giờ sáng thì tan làm.
Chuyên ngành tài chính là như vậy, công việc lương trăm vạn một năm thường không thoải mái chút nào, mà thái độ của sinh viên khoa chính quy chính là không ngừng thực tập, thực tập, rồi lại thực tập.
Học kỳ một của năm ba đại học là mùa nộp đơn xin việc, sẽ có một đợt ngân hàng đầu tư vốn nước ngoài mở đơn tuyển dụng, thành tích học tập trong trường của Hoài Hâm khá tốt, tiếng Anh cũng nói lưu loát êm tai, cho nên cô đã thành công xin được vị trí thực tập kỳ nghỉ hè trong ngân hàng đầu tư vốn nước ngoài top đầu là MGS.
Hoài Hâm được phân tới văn phòng MGS Bắc Kinh, lúc này cô mới đi làm được hai tuần đã gặp phải thời điểm khẩn cấp như vậy, trong thời gian ngắn đã nhanh chóng nhận ra rằng tăng ca ở ngân hàng đầu tư chỉ biết làm việc chứ không nhìn thời gian.
Mọi người tốp năm tốp ba rời khỏi tòa nhà, bắt taxi trở về khách sạn.
Hoài Hâm cũng có nhà ở Thâm Quyến, cô đã lấy chìa khóa ở chỗ bố mình trước khi tới Bắc Kinh. Mọi người chia tay nhau, ai đi đường nấy.
Ngồi trên xe, cơn buồn ngủ mãnh liệt ập tới như dòng thác lũ.
Tài xế trông cũng buồn bã ỉu xìu, không muốn bắt chuyện, Hoài Hâm chịu đựng cơn buồn ngủ, trả lời những tin nhắn chưa đọc, rồi lại lướt vòng bạn bè muôn màu muôn vẻ một lượt, nhấn like từng cái một.
Quay lại giao diện tin nhắn của Wechat, vẫn trống trơn như mấy phút trước.
Màn hình hiển thị ba giờ sáng, từ buổi trưa đến bây giờ, nhóm chat gia đình được ghim lên đầu tiên vẫn không có động tĩnh gì.
Hoài Hâm cong môi khẽ cười một cái, đặt điện thoại sang một bên, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Căn nhà ở Thâm Quyến không lớn nhưng lại nằm ở vị trí đắc địa, lúc đầu là được bố mẹ cô dùng để đầu tư.
Sự thật đã chứng minh quan niệm đầu tư bất động sản để lại giá trị theo thời gian là hoàn toàn chính xác, đã trôi qua mấy năm, bố cô ly hôn rồi lại tái hôn, nhưng giá nhà ở Thâm Quyến vẫn không ngừng tăng cao, không chỉ gấp đôi so với lúc trước.
Đã lâu không có ai tới, mấy ngày trước cô xách hành lý vào nhà, trên bệ cửa sổ còn bám đầy bụi bặm, Hoài Hâm quen cửa quen nẻo cởi giày, thay quần áo ngủ rồi leo lên giường.
Vốn dĩ cô có thói quen viết chút gì đó vào mỗi buổi tối trước khi đi ngủ, chẳng hạn như tiểu thuyết, đoạn truyện ngắn do cô tự nghĩ ra, nhưng gần đây cô thật sự bận rộn nên không có thời gian làm việc này.
Chín giờ sáng hôm sau, Hoài Hâm bị tiếng đồng hồ báo thức kêu vang đúng giờ, cô hít một hơi thật sâu, bắt lấy mấy sợi tóc vểnh lên rồi bò dậy khỏi giường.
Cô còn nhớ tối hôm qua vì quá buồn ngủ cho nên không tắm rửa, cô mang theo khăn lông và quần áo vào phòng tắm. Mười phút sau, Hoài Hâm ăn mặc chỉnh tề bước ra, mái tóc cũng đã được sấy khô.
Làm trong ngành tài chính cho dù có mệt đến đâu cũng phải gọn gàng xinh đẹp, đặc biệt là những người bán hàng phục vụ khách hàng doanh nghiệp như bọn cô, hình tượng luôn phải xếp ở vị trí đầu tiên.
Cô trang điểm đơn giản, cầm lọ nước hoa trên bàn xịt lên người vài cái.
Đây là thương hiệu hương nước hoa salon cao cấp Frederic Malle, Hoài Hâm thích nhất là mùi hương Frederic Malle En Passant. Tầng hương đầu tiên là tử đinh hương, mang theo hương thơm dịu nhẹ tươi mát sau cơn mưa, tầng hương phía sau là xạ hương và tuyết tùng, lắng đọng và mát lạnh.
Mùi hương là phương thức đánh dấu lãnh địa của một người, Hoài Hâm rất am hiểu chuyện này.
Sau khi chuẩn bị từ đầu đến chân xong xuôi, cô bắt xe đi tới Printer.
Nội bộ công ty có quy định là mười giờ sáng tập hợp, nhưng không loại trừ ngày hôm trước mọi người thức quá muộn và không dậy nổi. Dần dần, số người tham gia cuộc họp buổi sáng cũng càng ngày càng ít đi.
Hoài Hâm gần như đè chặt nút bấm mà tới, kết quả trong phòng họp rộng lớn như thế, ngoài CFO của công ty và một chuyên viên phân tích ra thì không còn ai cả.
Tối hôm trước cô đã kiểm tra bản cáo bạch bằng tiếng Anh đến lần thứ ba mà mới được một nửa, số liệu của nửa phần sau còn chưa xem xong, Hoài Hâm gần như đã hình thành thói quen, nếu như không có công việc mới được giao thì cô sẽ tự mình đối chiếu số liệu.
Máy điều hòa trong phòng họp hơi lạnh, sáng nay vì muốn xinh đẹp mà cô chỉ mặc chiếc váy dài tới đầu gối, lúc này không khỏi co rúm lại, lấy áo khoác đắp lên đùi.
Bên ngoài truyền đến tiếng mở đóng cửa, Hoài Hâm không ngẩng đầu lên mà tiếp tục tập trung đối chiếu số liệu.
Mãi cho đến khi chiếc ghế dựa bên cạnh bị kéo ra, mùi gỗ trầm hương dễ chịu thoang thoảng bay tới, cô mới di chuyển sang bên cạnh một chút.
Mấy ngày nay, Hoài Hâm luôn ngồi cạnh một Associate khác trong nhóm là Trình Vi, anh ấy quen thức khuya dậy muộn, bình thường khoảng giữa trưa mới đến, Hoài Hâm ngước mắt lên, ra vẻ ngạc nhiên lên tiếng trêu chọc: “Anh Trình, sao hôm nay anh lại đến sớm vậy…”
Âm cuối im bặt như cú phanh gấp không mấy dễ nhìn.
Người đàn ông có gương mặt đẹp trai, chiếc kính gọng bạc treo trên sống mũi cao thẳng, anh tuấn phóng khoáng, ngũ quan rõ ràng, hoàn toàn không ăn khớp với khuôn mặt của Trình Vi.
Hoài Hâm ngây ngốc.
Trông anh rất trẻ, dáng người cao lớn, chiếc áo sơ mi đen trên người anh toát lên sự thoải mái trong phòng họp chất đầy giấy tờ, nơi ống tay áo ngắn lộ ra đường cong gợi cảm quyến rũ.
Anh vừa đặt túi đựng máy tính xuống, một tay kéo lưng ghế, rõ ràng anh nghe thấy lời nói của cô, anh giữ nguyên tư thế đó nhìn sang, đúng lúc là góc độ nhìn từ trên cao xuống.
Trái tim Hoài Hâm nảy thịch một cái, cô nghe thấy người đàn ông nhẹ nhàng lên tiếng, giọng nói trầm thấp từ tính: “Em quen anh sao?”
Khi Úc Thừa nhìn sang, tầm mắt hơi liếc xuống dưới, đôi mắt hoa đào đen nhánh phác họa đường cong hững hờ.
Khoảnh khắc nhìn trực diện, mắt kính phản xạ một luồng sáng nhàn nhạt, Hoài Hâm cảm thấy đôi mắt của anh vừa sáng long lanh lại vừa sâu thẳm không thấy đáy.
Hô hấp ngừng lại trong phút chốc, nhịp tim đập thình thịch trong l*иg ngực, ngón tay nắm lấy áo khoác của Hoài Hâm bỗng nhiên siết chặt, lần đầu tiên cô cảm thấy trong giai đoạn thực tập này, hóa ra mình cũng chẳng thành thạo như trong tưởng tượng.