Giọng nói này hình như rất quen.
Anh Trình… Anh Thừa?
Trong đầu bất chợt lóe lên điều gì đó, Hoài Hâm gần như đứng bật dậy khỏi ghế, phản ứng mau lẹ cúi người xuống xin lỗi: “Xin lỗi tổng giám đốc Úc, vừa rồi em tưởng là người khác.”
Lúc cô đứng dậy mới phát hiện anh thật sự rất cao, cô phải ngửa đầu lên mới có thể đối diện với anh.
Không để cho anh thời gian đáp lời, Hoài Hâm vươn tay ra, nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt: “Chào anh, em là thực tập sinh mới đến bên phía Bắc Kinh, em tên là Hoài Hâm, anh cũng có thể gọi em là Olivia.”
Trong giới tài chính đôi lúc cũng xưng hô bằng tên tiếng Anh, cho đối phương thêm một sự lựa chọn sẽ có vẻ chu đáo hơn.
Úc Thừa nhìn cô, phản ứng cũng không lớn lắm: “Hoài Hâm.”
Hai chữ này chậm rãi lướt qua giữa răng môi anh, giống như đang thưởng thức một loại rượu có nồng độ cồn vừa phải, trong mắt người đàn ông hiện lên ý cười nhàn nhạt, anh cũng vươn tay ra: “Không cần phải khách sáo như vậy, gọi anh như bình thường là được.”
Ngay khi đầu ngón tay chạm vào nhau, nhiệt độ ấm áp truyền tới, anh lập tức thu tay về, Hoài Hâm cũng nhanh chóng rút tay lại.
Điều hòa lạnh quá, lòng bàn tay cô cũng hơi lạnh rồi.
Cô muốn nói tiếp vài điều gì đó, nhưng vừa rồi chần chừ do dự đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất, vì vậy cô cũng không cưỡng cầu nữa.
Phòng họp trống trải, Úc Thừa ngồi cách cô một ghế, anh lấy máy tính ra, đeo tai nghe bluetooth lên, anh tiện tay cầm một bản cáo bạch, đối diện với màn hình bắt đầu đọc qua.
Hoài Hâm cũng trở lại chỗ ngồi.
Cô dời cốc nước trên bàn đi một chút, lại làm mấy động tác không có ý nghĩa, lúc này mới nghiêng mặt sang bên phải, lặng lẽ quan sát anh.
Góc nghiêng của Úc Thừa cực kỳ xuất chúng, cặp kính mắt giống như món đồ trang trí làm nổi bật lên khí chất văn nhã cấm dục của anh, cũng khiến người ta không kìm được mà muốn hỏi về anh nhiều hơn.
Có những người cho dù chỉ ngồi im một chỗ cũng tràn đầy khí chất, Hoài Hâm chỉ nhìn anh qua khóe mắt cũng cảm thấy mình như đang mạo phạm anh, tầm mắt cô nhìn xuống đống giấy tờ rải rác trước mắt, vài chữ số được đánh dấu chấm hỏi màu đỏ mấy phút trước, cô nghĩ lại một lúc mới nhớ lại suy nghĩ của mình lúc ấy.
Khoảng nửa tiếng sau, Diệp An Kỳ tới.
Tiếng cười chào hỏi của cô ấy và Úc Thừa kéo Hoài Hâm ra khỏi trạng thái thất thần, cô lại ngẩng đầu lên, nhưng tầm mắt đã bị Diệp An Kỳ che gần hết.
Chỗ ngồi trong phòng họp không cố định, ai tới trước thì ngồi trước, Diệp An Kỳ cởϊ áσ khoác gió treo trên lưng ghế, thuận thế ngồi xuống giữa Úc Thừa và Hoài Hâm.
Cẩn thận xem xong bản cáo bạch lần thứ ba cũng sắp đến giờ ăn trưa.
Thư ký bên ngoài hành lang ngó đầu vào gõ cửa một cái, nhắc nhở mọi người thức ăn đã được mang đến.
Hoài Hâm không ăn sáng nên lúc này rất đói bụng, nhưng tất cả mọi người trong phòng họp vừa nhìn máy tính vừa làm công việc của mình, không ai có ý định đứng dậy.
Một mình Hoài Hâm bước ra ngoài.
Cô thấy ba loại suất ăn thịt bò, xương sườn và thịt gà được đặt cạnh nhau trên bàn, ngoài ra còn có hai món canh có thể lựa chọn là gà ác hầm nấm và thịt lợn hầm đông trùng hạ thảo.
Cô không lấy thức ăn mà xoay người trở về.
Yên lặng mấy giây, cô khẽ chạm vào cánh tay Diệp An Kỳ, ánh mắt mang ý hỏi cô ấy có bận không, có tiện nói chuyện không.
Diệp An Kỳ quay đầu lại: “Sao thế?”
“Thức ăn tới rồi ạ.” Hoài Hâm nhẹ nhàng hỏi: “Có cần em lấy giúp chị một phần không?”
“Được, cảm ơn em nhé.”
“Thịt bò, xương sườn và thịt gà, chị muốn ăn món nào ạ?”
“Thịt bò đi.”
“Vâng ạ.”
Hoài Hâm dừng lại một chút, ánh mắt cô lướt qua Diệp An Kỳ, hơi lớn tiếng nói: “Anh Thừa thì sao ạ?”
Úc Thừa nghiêng đầu nhìn sang, một lần nữa đối diện tầm mắt với cô.
Anh thuận tay đẩy gọng kính lên, một động tác rất đơn giản nhưng lại có cảm giác ung dung lơ đãng. Hoài Hâm nín thở nhìn anh tháo tai nghe xuống.
“Sao cơ?”
“Đã có cơm rồi ạ.” Hoài Hâm nhìn vào đôi mắt anh, lặp lại câu hỏi vừa rồi: “Anh Thừa, anh thích ăn món nào?”
Úc Thừa không suy nghĩ nhiều, anh khẽ gật đầu, lịch sự cười nhạt: “Anh chưa dùng vội, cảm ơn em.”
“À, vâng ạ.”
Hoài Hâm rũ hàng lông mi, trong lòng suy nghĩ một chút rồi lại đứng dậy đi ra ngoài.
Cô cầm hai phần cơm thịt bò đứng bên ngoài cửa, không vội đi vào. Mọi người đều đang bận rộn làm việc, không ai có thời gian rảnh để xem cô làm gì, Hoài Hâm nghiêng người dựa vào cánh cửa, lập tức nhìn thấy mục tiêu mà mình muốn tìm kiếm.
Từ trường giữa con người là một thứ gì đó rất kỳ diệu, đôi khi chỉ dựa vào một cái liếc mắt đã có thể xác định hai người có hợp nhau hay không. Một động tác một ánh mắt là đã có thể thu hút lẫn nhau.
Tựa như bây giờ.
Để tay lên ngực tự hỏi, cô thừa nhận rằng bản thân mình thực sự sinh ra một lòng hiếu kỳ mãnh liệt.
Ham muốn tìm kiếm vừa mê người vừa nguy hiểm, nhưng lại là một trò chơi thú vị, khiến người ta bằng lòng buôi xuôi bỏ mặc, phóng túng hưởng lạc.
Lúc này, người đàn ông vừa tháo kính mắt ra, khoanh tay trước ngực, cúi đầu trầm tư.
Vẻ mặt lãnh đạm, khuôn mặt tuấn tú, ánh sáng mờ ảo trên đỉnh đầu rọi xuống tạo thành cái bóng mờ nhạt nơi hốc mắt sâu thẳm, u tối mờ mịt, khiến người ta khó mà nhìn thấu.