Trò Chơi Sớm Chiều

Chương 1

Chưa bao giờ thấy thời tiết kỳ lạ như thế này.

Trong kỳ nghỉ hè, dự báo thời tiết Bắc Kinh là nhiều mưa lại rực rỡ ánh nắng, mà Thâm Quyến cách đó mấy ngàn kilomet lại trời xanh mây trắng, lúc nắng lúc mưa.

Vừa đối chiếu xong một bản cáo bạch mới, Hoài Hâm đọc đến mức hai mắt đau nhức, cô bước ra khỏi phòng họp nhỏ ồn ào, ngồi xuống chiếc ghế da mềm bên cửa sổ sát đất nghỉ ngơi một lúc.

Qua tấm cửa kính trong suốt có thể nhìn thấy logo khổng lồ của một công ty khoa học kỹ thuật nào đó trên tòa cao ốc đối diện, phía xa xa, đầu đạn “Măng xuân” của China Resources vươn cao, ánh nắng sau mưa phản chiếu thành hồ quang màu lam, tô điểm cho sắc xanh trời biển của vịnh Thâm Quyến, cực kỳ xinh đẹp.

Nhóm ngân hàng đầu tư MGS của Hoài Hâm vừa bay từ Bắc Kinh đến Thâm Quyến đầu tuần này, bọn họ đã thức đến tận hai ba giờ sáng suốt mấy đêm liền mới được nghỉ ngơi. Trước khi tất cả tài liệu chính thức được đệ trình vào thứ hai tuần sau, mọi người luôn phải sẵn sàng, dồn hết sức lực, thời gian tan làm càng ngày càng muộn hơn.

Đây là dự án cổ phiếu của Hồng Kông, ngay trước ngày nộp đơn, đơn vị các bên và lãnh đạo công ty thường xuyên phải họp ở Printer (đơn vị độc lập bên thứ ba in bản cáo bạch), sửa chữa và trau chuốt bản cáo bạch suốt đêm, cân nhắc từng câu từng chữ, kiểm tra lại những thiếu sót và bổ sung đầy đủ, đảm bảo công ty có thể vẻ vang niêm yết ra thị trường.

Nhưng hình như tiến độ hiện tại đang gặp phải bế tắc.

Chỉ một số liệu nhỏ trong bản cáo bạch mà cả ba bên luật sư, kiểm toán và ngân hàng đầu tư đều mỗi người một ý, không ai chịu nhượng bộ.

Bên tai truyền đến tiếng tranh cãi ồn ào của mọi người, Hoài Hâm bất đắc dĩ xoa huyệt thái dương đang đau âm ỉ.

Thần tiên đánh nhau, một thực tập sinh nhỏ bé như cô cũng chịu liên lụy theo.

Hoài Hâm tìm quầy lễ tân gọi một ly cà phê pha thủ công kiểu Mỹ, cô nhấp một hớp hơi đắng rồi trở lại vị trí của mình.

Màn hình điện tử trên tường đang kết nối với nhóm Hồng Kông và Bắc Kinh, cuộc họp được diễn ra 24/24, một khi phát hiện vấn đề thì mọi người có thể đặt câu hỏi và trao đổi bất cứ lúc nào.

Câu hỏi trước đó hiển nhiên vẫn chưa ầm ĩ xong: “Tại sao số liệu gốc của tăng trưởng trong cùng một cửa hàng bên các anh lại không khớp với bên kiểm toán?”

“Của chúng tôi là bản mới nhất do CFO của công ty gửi, của các anh lấy ở đâu ra?”

“Chúng tôi cũng được công ty gửi, nhưng logic số liệu phân chia dòng sản phẩm lại không giống nhau, không phải lúc sáng chúng tôi đã nói rõ là dòng sản phẩm của công ty được chia thành ba nhóm tinh bột, rau củ quả và thịt, bánh bao thuộc về nhóm thứ nhất, không cần phải tách riêng ra rồi sao?”

“Con số này không khớp với lợi nhuận gộp của sản phẩm đơn lẻ phía sau, ai sẽ chịu trách nhiệm đây…”

Hoài Hâm đã quen với khung cảnh huyên náo này rồi.

Những bản cáo bạch bày bừa tán loạn chồng chất trước mặt, cô tiện tay sắp xếp lại một chút, sau đó dời ly cà phê đến góc bàn để tránh đυ.ng phải, nhanh chóng tiến vào trạng thái làm việc.

Bản cáo bạch sau khi in ra dày bằng một viên gạch, cô còn đang xem “yếu tố rủi ro” và “tổng quan nghề nghiệp”, chưa xem đến phần sau, nghe vậy cô vội lật mấy chục trang giấy, cầm bút đỏ vẽ ký hiệu tam giác nhỏ đánh dấu phần tăng trưởng trong cùng một cửa hàng và lợi nhuận gộp của sản phẩm đơn lẻ, tạm gác lại để sau này kiểm tra và đối chiếu.

Lúc này, đột nhiên có người lên tiếng: “Dừng lại một chút.”

Trong phòng họp bỗng dưng yên tĩnh, đầu bút của Hoài Hâm hơi dừng lại, cô ngước mắt lên theo bản năng.

Trên màn hình điện tử được kết nối với văn phòng Hồng Kông, trong phòng trống không, chỉ nghe thấy tiếng chứ không thấy người.

Người đàn ông dừng lại một chút, sau đó giọng nói trầm ấm từ tính lại truyền đến: “Bây giờ không phải là lúc để tranh cãi, lúc trước đã nói kiểm toán phụ trách thì cứ để kiểm toán giải quyết, chúng ta đừng lãng phí thời gian vào vấn đề này nữa được không?”

Hoài Hâm hơi sửng sốt, trong lòng dường như có sợi lông chim nhẹ nhàng lướt qua.

Câu cầu khiến thôi mà lại dễ nghe như vậy.

Một chuyên viên phân tích trong ngân hàng đầu tư phía bên kia nghe thấy vậy thì nhịn không được mà lên tiếng oán trách trong micro: “Nhưng mà anh Thừa, nếu dựa theo cách phân loại của bọn họ thì phần ngỏ lời phía sau của chúng ta sẽ phải thay đổi hết…”

“Vất vả rồi.” Giọng nói lành lạnh trầm thấp nhưng cũng nói rõ là không thay đổi của người đàn ông nhàn nhạt vang lên: “Lần sau nhớ trao đổi với nhau cho kỹ đã.”

Chuyên viên phân tích muốn nói lại thôi, vẻ mặt thay đổi liên tục, sau đó di chuyển máy tính xách tay trở lại chỗ ngồi của mình.

Phòng họp hoàn toàn rơi vào trạng thái yên tĩnh, các nhóm nhỏ vừa rồi tụ tập nhanh chóng tản ra, mỗi người tập trung vào bản văn kiện trước mặt mình, cúi đầu không nói gì. Nhưng chưa đầy hai mươi phút sau, nhóm luật sư và kiểm toán lại bắt đầu ồn ào ầm ĩ.

Hoài Hâm chứng kiến một màn này, bỗng nhiên cảm thấy buồn cười.

Mấy ngày nay, cô thấy thời gian bọn họ tranh cãi với nhau còn nhiều hơn thời gian giải quyết vấn đề.

Dưới sự áp lực cao độ, ai cũng muốn giảm bớt công việc, không ai muốn gánh vác trách nhiệm. Con người là loài động vật vừa phức tạp vừa đơn giản như thế, phức tạp là đôi lúc xuất hiện lòng thiện chí, đơn giản là sự ích kỷ khi đã hình thành thì sẽ không bao giờ thay đổi.

Một khi lợi ích của mình bị đè ép, đâu ai còn quan tâm cách ăn uống có khó coi hay không.

Printer thống nhất sẽ đặt cơm cho mọi người. Buổi tối khi đang lấy cơm bên ngoài phòng họp, Hoài Hâm nghe thấy chuyên viên phân tích lúc nãy đang dậm chân thì thầm với đồng nghiệp khác trong ngân hàng đầu tư: “Anh Thừa hôm nay cũng thật là, sao lại giúp đỡ người ngoài chứ.”

Đối phương khẽ thở dài, cười nói: “Tiểu Văn, cậu đừng để trong lòng. Dù sao bất kể ai thay đổi thì cuối cùng vẫn phải thống nhất lại với nhau, tôi cảm thấy tổng giám đốc Thừa là đang nghĩ đến lợi ích của người nhà mình nên mới để chúng ta lùi một bước thôi, nếu tiếp tục tranh cãi với bọn họ thì hiệu suất sẽ thấp đi nhiều.”

Sắc mặt Lưu Văn hòa hoãn đi đôi chút, người nọ đảo mắt nhìn xung quanh rồi nói: “Được rồi, nhanh chóng ăn cơm rồi làm việc đi, buổi tối có thể về sớm một chút.”

Đáy mắt hai người đều lộ rõ vẻ mệt mỏi, không nói thêm gì nữa, lấy cơm rồi xoay người trở về.

Bên ngoài phòng họp có quầy bar chân cao, nếu muốn thư giãn thì có thể ăn ở đó, nhưng nếu thật sự không có thời gian thì chỉ có thể giải quyết ngay tại chỗ làm việc.

Vì vừa mới lấy cơm cho nên quầy bar không có nhiều người lắm, Hoài Hâm và một SA (senior-associate, quản lý cấp cao) khác có quan hệ khá tốt là Diệp An Kỳ cùng nhau đi tới, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm.

Diệp An Kỳ là người phụ trách chính trong dự án cổ phiếu của Hồng Kông ở MGS Bắc Kinh, năng lực rất mạnh và cũng kỹ càng chu đáo, mọi chuyện lớn nhỏ đều giao hết cho cô ấy, cho nên gần đây cô ấy thực sự bận đến mức chân không chạm đất.

Nhưng cô ấy vẫn quan tâm hỏi thăm Hoài Hâm mấy câu, hỏi cô mới đến đã thích ứng được với công việc cường độ cao như vậy hay chưa.

“Khá tốt ạ, em cũng học hỏi được rất nhiều thứ.” Hoài Hâm cười nói: “Chị An Kỳ có chỗ nào cần giúp đỡ thì cứ giao cho em là được.”

Cô gái trông rất nhanh nhẹn, làn da trắng nõn, đôi mắt ngấn nước cong cong xinh đẹp.